Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 121 - Chương 121. Mảnh Lụa Thần Bí

Chương 121. Mảnh lụa thần bí
Chương 121. Mảnh lụa thần bí

Lời nói vang lên.

Bạch lộc đối diện lại run lợi hại hơn, ngay cả thở mạnh cũng không dám, hai mắt đóng chặt, tựa như đang đợi vận mệnh tuyên án.

"Nể tình ngươi có thái độ coi như thành khẩn, thử trước một chút đi."

Một câu, giọng điệu rất bình thản.

Nhưng đối với Lộc Tam Thập Bát lại giống như tiếng trời.

Thành công tránh được một kiếp!

Cơ thể Lộc Tam Thập Bát lập tức mất hết sức lực, toàn bộ cơ thể tê liệt trên mặt đất, đôi mắt không nhịn được xuất hiện ánh nước.

Chỉ nghe nó kích động gào lên: "Cảm ơn chủ nhân! Chủ nhân nhân từ! Sau khi đi ra ngoài ta nhất định thay đổi triệt để, làm một con hưu mới."

"Về sau gọi ta là lão gia."

Trương Cảnh cảm thấy xưng hô chủ nhân thế này không dễ nghe, cười sửa lại.

"Vâng, lão gia."

"Ngươi tạm tránh ra, ta hái hết linh dược nơi này đã." Trương Cảnh phân phó.

Lời này vừa nói ra.

Lộc Tam Thập Bát giật mình một cái, trực tiếp đứng dậy, trên mặt hươu to lớn lập tức hiện ra một nụ cười nịnh nọt: "Lão gia, việc nhỏ như này sao có thể để ngài cực khổ tự mình ra tay được?"

"Giao cho ta là được rồi, việc này là sở trường của ta."

Sau khi nói xong, Lộc Tam Thập Bát nôn nóng vội vàng đưa một tảng đá đến, dùng lông hươu trắng như tuyết lau sạch sẽ: "Lão gia ngài cứ ở đây nghỉ ngơi đi."

"Cũng được."

Trương Cảnh gật đầu cười, ngồi lên tảng đá kia.

Mà bên kia.

Lộc Tam Thập Bát cẩn thận đi vào dược viên, sau đó hì hục mà đào linh dược lên.

Cái móng thô to lại làm ra động tác dịu dàng, mang tới cho Trương Cảnh cảm giác quái dị.

Ước chừng sau nửa canh giờ.

"Lão gia, những linh dược này được đào ra hết rồi."

Lộc Tam Thập Bát nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Trương Cảnh, nhỏ giọng bẩm báo.

Nghe vậy.

Trương Cảnh mở to mắt, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy ở trước người mình không xa.

Khoảng một trăm gốc linh dược đã được phân loại rõ ràng dựa theo thuộc tính ngũ hành cùng với phẩm cấp cao thấp mà, bày ra vô cùng chỉnh tề.

Có thể thấy.

Lộc Tam Thập Bát làm việc dùng không ít tâm tư.

"Vất vả rồi."

Trong giọng nói Trương Cảnh nhiều thêm một tia nhu hòa.

"Không vất vả không vất vả, lão gia ngài mới vất vả, bây giờ ta đi đào bảo bối kia ra. "

Lộc Tam Thập Bát nghe thấy thay đổi trong giọng nói Trương Cảnh, không khỏi mở cái miệng rộng, vui vẻ nói.

Vừa nói dứt câu.

Nó sôi nổi đi đến một chỗ đất trống.

Các tổ tông phù hộ!

Lão hươu ta không chết được rồi ~

...

Bên kia.

Ánh mắt Trương Cảnh rời khỏi người Lộc Tam Thập Bát, rơi trên đống linh dược trước mặt.

Sau khi kiểm kê một hồi.

Linh dược thuộc tính thủy mà hắn quan tâm nhất có đến hai mươi ba gốc, trong đó không thiếu các loại linh dược cấp cao. Nếu như toàn bộ dùng cho tu luyện, phỏng đoán cẩn thận cũng có thể đem tu vi đẩy tới Luyện Khí tầng bảy.

Về phần còn lại...

Ánh mắt Trương Cảnh nhìn ở trên linh dược bốn thuộc tính khác.

Ở trong đó cũng không thiếu linh dược cấp cao, mặc dù vẫn chưa thể xác định giá cả cụ thể nhưng thừa sức dùng để bù vào phần đạo công bản thân còn thiếu để đổi được truyền thừa thượng phẩm.

Phù --

Trương Cảnh nhẹ thở ra một ngụm trọc khí.

Giờ khắc này, hắn muốn nhanh trở lại đạo quán.

...

Thời gian chầm chậm trôi qua.

"Lão gia lão gia, ta tìm thấy bảo bối rồi, ngài nhanh đến đây xem thử đi." Lộc Tam Thập Bát hưng phấn hú lên một tiếng.

Vừa nói dứt câu.

Trong hai ba bước.

Trương Cảnh đi tới trước một cái hố to đối phương đào ra, nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy chính giữa cái hố.

Bất ngờ có một mảnh nhỏ chỉ lớn chừng bàn tay, giống như vải vóc.

Vải vóc có màu vàng đen giao nhau, xung quanh hiện ra dấu vết không theo quy tắc.

Xem ra giống như bị ai đó xé từ vật nào đó xuống.

Càng kỳ lạ là trên mảnh vải vụn này thỉnh thoảng có ánh sáng năm màu lưu chuyển.

Mỗi lần ánh sáng lấp lóe sẽ dẫn dắt linh khí ngũ hành trong địa mạch xung quanh đến.

Những linh khí này phần lớn bị tấm vải cắn nuốt, số ít còn lại thì tản ra bốn phía.

Nhìn đến đây.

Trong mắt Trương Cảnh đột nhiên hiện lên tia hiểu rõ.

Hóa ra là do tấm vải vụn này đang không ngừng tụ tập linh khí ngũ hành trong địa mạch, chẳng trách ở đây có thể đồng thời cung cấp nuôi dưỡng hơn trăm gốc linh dược thuộc tính khác nhau sinh trưởng.

Thân thể lóe lên.

Lộc Tam Thập Bát thức thời từ trong hố nhảy ra ngoài, cho lão gia nhà mình không gian rộng rãi.

Chậm rãi đi đến bên cạnh mảnh vải vụn thần bí này.

Trương Cảnh cúi người, tay phải nắm lấy góc viền như muốn nhặt lên.

Nhưng mà vừa dùng lực thì hắn phát hiện có gì đó không đúng.

Thứ này nhìn không lớn, dáng vẻ giống như rất nhẹ nhưng trên thực tế nặng hơn vạn cân.

Bây giờ hắn dùng sức hoàn toàn có thể thoải mái nâng một con trâu.

Nhưng tấm vải vụn thần bí này lại không nhúc nhích tí nào!

Thú vị.

Đôi mắt Trương Cảnh hiện lên một tia tò mò.

Rốt cục là tài liệu gì luyện chế thành?

Chỉ vẻn vẹn một mảnh nhỏ như vậy lại có thể nặng đến thế.

Sức mạnh trong tay bất giác tăng thêm mấy lần, tấm vải vụn trong tay cũng chậm rãi bị nắm lên.

Mà giờ khắc này.

Hai cái chân Trương Cảnh đã lún xuống dưới đất hai thước.

Hắn cũng không có chú ý những thứ này.

Mà tại chỗ dò xét tấm vải vụn thần bí này.

Có điều... Kiểm tra cả buổi lại không có bất kỳ thu hoạch gì.

Linh thức và linh lực vừa tiếp xúc với tấm vải tựa như trâu đất xuống biển, bị lặng lẽ cắn nuốt hầu như không còn.

Tâm Nhãn Pháp Chủng được thôi động.

Nhưng vẫn không tìm được một chút manh mối gì.

Tấm vải trong tay giống như một toà đại uyên sâu không thấy đáy.

Cuối cùng, Trương Cảnh bất đắc dĩ bỏ cuộc.

Hết chương 121.
Bình Luận (0)
Comment