Tề sư huynh miễn cưỡng cười một tiếng, chợt nói:
"Ba vị sư đệ chúng ta trở về thôi, hôm nay đa tạ các ngươi."
"Sư huynh, các ngươi đi trước đi, ta săn giết một ít yêu linh rồi sẽ trở về sau." Trương Cảnh vừa cười vừa nói.
Âm thanh vừa vang lên.
Trong mắt ba người còn lại bất giác hiện lên một tia kinh ngạc.
"Sư đệ thật đúng là... Chăm chỉ mà, chẳng trách có thể lấy được thành tựu như ngày hôm nay!"
Thu Tu Quân cảm thán một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Trương Cảnh không khỏi hiện lên một tia khâm phục từ đáy lòng.
"Vậy thì sư đệ nhớ bảo trọng!"
"Sư đệ bảo trọng! "
...
Một mực chờ đến khi thân ảnh ba người hoàn toàn biến mất.
Trương Cảnh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía hồ nước cách đó không xa.
Lúc đầu tiên vừa tới đây.
Hắn liền cảm giác Tâm Nhãn Pháp Chủng xuất hiện một tia dị động.
Mà nguồn gốc chính là cái hồ nước màu xanh lam kia.
Bên bờ hồ xanh lam.
Trương Cảnh ngồi xếp bằng, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt hồ yên ả, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu.
Cái hồ này không lớn, chỉ có phạm vi trăm trượng.
Hắn chỉ dùng một đoạn thời gian rất ngắn liền tỉ mỉ đem toàn bộ cái hồ trước mặt kiểm tra kỹ một lần.
Bất kể là bên bờ hay là dưới bờ, thậm chí kể cả nước trong hồ đều đã kiểm tra.
Đáng tiếc là.
Trương Cảnh không phát hiện có cái gì bất thường.
Chỉ có sự khác thường của Tâm Nhãn Pháp Chủng, nó vẫn luôn đang nhắc nhở hắn, ở đây không hề đơn giản như những gì hắn đã nhìn thấy.
"Chẳng lẽ là thứ dẫn tới dị động của pháp chủng không phải là do vật gì đó ở trong hồ, mà thực ra chính là do toàn bộ cái hồ này gây ra sao?" Trương Cảnh âm thầm suy đoán nói.
Bây giờ dường như cũng chỉ có một cách giải thích như thế này thôi.
Nhưng cái hồ này có thể có--
Ánh mắt Trương Cảnh lấp loé không yên.
Hắn không khỏi nhớ ra điều mà trước đó Anh đại nhân muốn nói lại nói không nên lời, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nói cho bản thân biết.
"Trong Vạn Thần Tiểu Hư Thiên có bí mật lớn... Có thể có ở trong cái hồ này hay không?"
Trương Cảnh không quá chắc chắn.
Nhưng mà trong lòng của hắn luôn có một loại cảm giác, cái 'hồ' Dẫn tới dị động của pháp chủng này rất quan trọng!
Quyết đoán lựa chọn tuân theo trực giác trong lòng.
Bên trong ánh mắt Trương Cảnh hiện lên một tia kiên định.
Một canh giờ không được thì hai canh giờ, một ngày không được thì hai ngày, mười ngày không được thì hai mươi ngày!
Tất nhiên, nếu như thật sự không thu hoạch được gì, cũng không thể đem tất cả thời gian hao phí toàn bộ ở trong này.
Đây không phải là ý chí kiên định, cũng không phải cố chấp.
Mà là ngu xuẩn.
"Hai tháng! Nếu như sau hai tháng mà tìm không ra nguyên nhân thực sự dẫn tới dị động của pháp chủng trong cái hồ này, vậy thì chắc chắn sẽ bỏ cuộc."
Trương Cảnh âm thầm mà suy nghĩ.
Sau khi đánh giá toàn bộ tốc độ thu hoạch Linh Uẩn Hư Thiên thượng giai, cùng với việc dựa vào ngọc phù cho thấy tiến độ lĩnh hội Đạo ý Thái Âm Long Giao, hắn cảm thấy bản thân nhiều nhất chỉ có thể lãng phí hai tháng ở trên cái hồ nước này thôi.
Nhiều hơn nữa.
Đạo ý rất có thể không có cách nào lĩnh hội toàn vẹn.
Mà chuyện này đối với Trương Cảnh mà nói, tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Sau khi làm ra quyết định kỹ càng.
Trương Cảnh liền đem tất cả tạp niệm quăng đi hết.
Thời gian dần dần đi qua.
Trong lòng của hắn rốt cuộc không có băn khoăn cùng hoài nghi đối với quá trình không xác định này, cũng không có nóng lòng nhanh chóng tìm kiếm được câu trả lời.
Chỉ có mỗi yêm tĩnh vô biên.
Trương Cảnh chọn cho mình một chỗ ngồi thoải mái, ánh mắt thẳng tắp bình tĩnh nhìn về mặt hồ yên ả không hề có một tia gợn sóng, ánh mắt dần dần trở nên bình tĩnh không hề bận tâm.
Ngày đầu tiên.
Không có thu hoạch.
Ngày hôm sau.
Vẫn không có thu hoạch gì.
...
Ngày thứ Năm.
Thu sư huynh tìm tới.
Hắn nhìn thấy Trương Cảnh nhìn chằm chằm vào mặt hồ không nhúc nhích, còn tưởng rằng đã xảy ra vấn đề gì.
"Sư đệ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Thu Tu Quân nhìn về phía Trương Cảnh, lo lắng hỏi.
Trương Cảnh sư đệ chính là thủ lĩnh nội viện đời tiếp theo do Các chủ cùng Du sư huynh chỉ định, cũng không thể xảy ra vấn đề gì được. Nhất là khi... có lẽ do bản thân hắn dốc hết sức thúc đẩy đối phương tới đây.
Lỡ như nếu thật sự xảy ra vấn đề gì.
Vậy sau khi hắn rời khỏi Vạn Thần Tiểu Hư Thiên, phải làm sao giải thích cho hai người Các chủ cùng Du sư huynh đây chứ?
Nghĩ đến đây.
Thu Tu Quân vội vàng lắc đầu.
Bậy bậy bậy! Không được có lỡ như!
"Sư huynh, sư đệ không sao mà, chỉ là ở đây thưởng thức cảnh đẹp thôi." Âm thanh lạnh nhạt của Trương Cảnh truyền đến bên tai Thu Tu Quân.
"Sư đệ ngươi thật sự không sao à?"
Thu Tu Quân kinh nghi nói.
Vị sư đệ này bây giờ bất luận nhìn thế nào, cũng không hề có dáng vẻ giống như là không có chuyện gì.
"Sư đệ dùng đạo tâm thề, thật sự không sao hết."
Trương Cảnh hơi cười một chút, trong đôi mắt lại vô cùng bình tĩnh.
Nghe vậy.
Thu Tu Quân không khỏi thở dài một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Vậy thì sư đệ, ngươi tính khi nào chuẩn bị quay về?"
"Chưa biết nữa, có thể là ba năm ngày, cũng có thể là một hai tháng, cái nào cũng đều có khả năng."
Trương Cảnh thản nhiên nói.
"Vậy thì sư huynh ta đi trước đây, sư đệ bảo trọng."
Thấy thái độ kiên quyết của Trương sư đệ, Thu Tu Quân cũng đành phải bất đắc dĩ cáo từ nói.
"Sư huynh đi thong thả. "
...
Ngày thứ Ba.
Cơn mưa lớn rơi xuống.
Nước mưa đánh ở trên mặt hồ, tạo nên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Trương Cảnh cảm giác nhìn sẽ rất tốt.
Đáng tiếc là không có thu hoạch gì.
...
Ngày thứ mười
Gió thổi thật nhiều cát bụi.
...
Ngày thứ mười lăm.
...
Đệ Lục Hư Thiên.
Nơi này nói lớn cũng rất lớn, phàm nhân có lẽ cố gắng cả đời cũng đi không hết; nói nhỏ thì cũng rất nhỏ, đối với rất nhiều nội viện ở đây mà nói, nó nhỏ giống như là một thôn xóm bình thường.