Ở đầu thôn hô thì cuối thôn đáp, thôn tây gọi tới thì thông đông đáp.
Hơn nữa mấy trăm người nhìn như là chia làm ba bên phân biệt rõ ràng, không liên quan tới nhau, nhưng trên thực tế thì thông tin lan truyền với nhau lại truyền đi rất nhanh.
Thời gian dần trôi qua.
Tất cả mọi người đều biết rõ cái tên yêu nghiệt Trương Cảnh của đạo quán Long Hồ, hình như tu hành gặp phải tâm ma.
Cả ngày đến đêm chỉ biết nhìn chằm chằm vào cái hồ nát kia, không nhúc nhích tí nào.
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng trong hồ nát này có cái gì quan trọng, ví dụ như cất giấu huyền diệu nào đó, nếu không một yêu nghiệt như Trương Cảnh tại sao lại nhìn chằm chằm vào đó như một tên ngốc chứ?
Kết quả trải qua một đợt lại một đợt điều tra cẩn thận của tu sĩ.
Mọi người cùng nhau xác định: Không phải cái hồ này có vấn đề, mà là người này có vấn đề.
Sau khi đạt được cái kết luận này.
Có người than tiếc, có người bi thương, cũng có người trào phúng.
Ở trong đó.
Tính ra thì tâm trạng của Thu Tu Quân là trầm trọng nhất.
Hắn thật tình rất hối hận chính mình lúc trước vì sao lại đi đề cử Trương sư đệ với Tề sư huynh, làm cho đối phương đi vào cái chỗ quỷ quái này.
Lần này thì hay rồi.
Một sư đệ đang tốt đẹp, tu hành xảy ra vấn đề.
Bây giờ Thu Tu Quân cứ cách hai ba ngày liền quay về xem Trương Cảnh một lần, chủ yếu là hy vọng hắn đừng có xuất hiện thêm vấn đề gì nữa, cứ như vậy an an ổn ổn mà kiên trì đến khi Vạn Thần Tiểu Hư Thiên đóng lại.
Có lẽ thời điểm ra khỏi đây sẽ tốt lên cũng không chừng?
Dù sao thì cơ thể bây giờ của bọn họ cũng không phải là của bản thân.
Không thì cũng phải xem thử viện chủ và các chủ bọn họ có cách đem Trương sư đệ cứu trở về hay không đã.
Lấy thiên phú mà Trương Cảnh biểu hiện ra.
Thu Tu Quân cảm thấy Viện chủ và Các chủ tất nhiên sẽ không thờ ơ đứng nhìn vậy đâu.
...
Ngày thứ Hai mươi.
Trương Cảnh chỉ cảm thấy bản thân dường như dần dần hòa thành một thể cùng hồ nước xanh lam trước mặt.
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu biến hóa.
Đó là --
Ở trong tầm mắt của hắn.
Mặt hồ bắt đầu loé lên ngàn vạn loại màu sắc, sắc thái lộng lẫy đến cực hạn...
Sau đó, hồ nước xanh lam nhanh chóng bắt đầu mở rộng, cắn nuốt mặt đất, bao trùm bầu trời, thậm chí....
Không! Hình dung như vậy thực ra cũng không đúng!
Phải nói.
Cho tới giờ khắc này, cái hồ nước xanh lam mới coi như là khôi phục diện mạo vốn có của nó.
Nó không phải là hồ nước, mà là một biển cả mênh mông còn rộng lớn hơn so với một thế giới!
Trên mặt biển lóe ra màu sắc thần quang rực rỡ khác nhau.
Trong nước biển có ngàn tỉ loại kim loại chìm nổi, hoặc là phàm kim, hoặc là tiên kim, hoặc thuộc ngũ hành, hoặc bắt nguồn từ âm dương. Thật giống như phàm là kim loại có tồn tại, đều có thể tìm thấy ở trong đó.
Một cái tên đột nhiên hiện lên ở trong lòng Trương Cảnh.
Cực Quang Nguyên Từ Hải!
Hắn muốn cẩn thận cảm ngộ một phen, lại đột nhiên phát hiện loại góc nhìn kỳ dị này bắt đầu nhanh chóng rút đi.
Trước mặt vẫn là cái hồ nước xanh lam bình thường kia.
Thật giống như mới vừa rồi chỉ là một trận ảo giác mà thôi.
Sau đó, cho dù Trương Cảnh nỗ lực ra sao, đều không thể bước vào loại trạng thái kia lần nữa.
Hư ảo ngọc phù chậm rãi hiện ra.
[ Cực Quang Nguyên Từ Hải ( không có thể thăng cấp )]
"Rõ ràng ngọc phù đã đem nó ghi chép vào, tại sao lại hiện ra không có thể thăng cấp chứ?" Trương Cảnh khó hiểu mà suy nghĩ.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Một đạo thông tin hiện ra trong lòng.
Trên mặt Trương Cảnh đột nhiên một tia dở khóc dở cười.
"Hóa ra là cấp bậc của Cực Quang Nguyên Từ Hải quá cao, mà ngọc phù vì do bị vướng bởi tu vi quá thấp của ta mà không có cách nào cưỡng ép lĩnh ngộ thăng cấp. Nếu như ta có thể tự động lĩnh ngộ, cũng sẽ không tồn tại vấn đề này ở đây."
Tự động lĩnh ngộ?
Trương Cảnh lắc đầu.
Trương Cảnh lắc đầu.
Vừa nãy đã thử qua, căn bản không lĩnh ngộ được.
Hắn lại lần nữa nghĩ đến 'duyên phận' mà Anh đại nhân nói đến trước đó.
"Lẽ nào bởi vì ta và cái Cực Quang Nguyên Từ Hải này thực ra vốn không có duyên, nguyên nhân là do dựa vào ngọc phù này cho nên khi nãy mới có thể miễn cưỡng nhìn trộm một chút?"
Trương Cảnh suy đoán nói.
Trong lòng chỉ cảm thấy được tám chín phần mười.
...
Mà giờ khắc này.
Ở tầng không gian sâu trong Vạn Thần Tiểu Hư Thiên.
Đột nhiên vang lên từng trận tiếng thở dài.
"Hầy, đáng tiếc đáng tiếc, duyên phận quá nhỏ bé! Cuối cùng cũng không thể lĩnh ngộ được Cực Quang Nguyên Từ Hải."
"Đúng vậy, bỏ lỡ cơ hội đi cùng thiên tiên như vậy, quả thực đáng tiếc mà."
"Đáng tiếc cái gì chứ?! Không duyên phận chính là không có duyên, nhìn thì có vẻ là kém một chút, nhưng thực tế thì kém xa cả một khoảng lớn như trên trời."
"..."
"Đúng rồi Đúng rồi nói đến Cực Quang Nguyên Từ Hải, hình như Vạn Thần Tiểu Hư Thiên số một ngàn chín trăm bảy mươi hai có một tiểu tử thành công lĩnh ngộ được một tia chân ý,Thượng Nguyên Thanh Cảnh động thiên đã chuẩn bị sai người đến hạ giới tiếp dẫn. "
Lời này vừa nói ra.
Những tồn tại này đều yên lặng
Hình như ' Thượng Nguyên Thanh Cảnh động thiên', hoặc là câu nói ' Động thiên' này có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Ba bốn ngày liên tiếp lại trôi đi.
Bên hồ nhỏ xanh lam.
Trương Cảnh chậm rãi đứng dậy, trực tiếp rời khỏi cái vị trí bản thân đã ngồi trọn vẹn hơn hai mươi ngày này, trong ánh mắt lại không có một tia lưu luyến hay may mắn.
Cảm giác không cam lòng trong đầu cũng chậm rãi tiêu tán.
Trong thời gian mấy ngày này.
Trương Cảnh không tin tà một mực không ngừng thử nghiệm lại, muốn phải tiếp tục bước vào loại trạng trước đó, liên hệ với Cực Quang Nguyên Từ Hải.
Chỉ tiếc--
Lần lượt thất bại, cũng khiến hắn không thể không tiếp nhận sự thật trước mắt.
Bản thân cùng Cực Quang Nguyên Từ Hải trước mắt này cũng không hề có duyên phận gì, cuối cùng cũng không thể cưỡng cầu được.