"Cũng may... Vẫn còn ngọc phù." Trương Cảnh tựa như tự giễu, lại như là vui mừng cười cười: "Tương lai chung quy vẫn sẽ có cơ hội tu hành."
Suy cho cùng.
Tu vi hiện tại chưa đủ, không có nghĩa là sau này tu vi vẫn sẽ luôn như vậy.
...
Hồi lâu sau.
Trong nhà đá.
Trong ánh mắt Thu Tu Quân tràn đầy kích động, đôi tay hắn nắm chắc tay áo Trương Cảnh, sau một lúc lâu cũng không dám buông ra.
Giống như chỉ cần vừa buông tay một cái, vị sư đệ trước mặt này sẽ chạy đi luôn.
"Sư đệ, kế tiếp ngươi có còn đi nhìn chằm chằm cái hồ nát kia không?" Hắn sốt sắng mà hỏi.
Nghe được lời nói này.
Trên mặt Trương Cảnh không khỏi lộ ra một tia kỳ dị.
Hồ nát?
Thu sư huynh thực sự dám nói như vậy!
Chẳng qua hắn đã không nhận ra được khác thường của Cực Quang Nguyên Từ Hải, đã nói lên giữa song phương căn bản không có có duyên phận.
Vậy thì cũng không có cần thiết phải giải thích.
Trương Cảnh cũng không phản bác.
Hắn vừa cười vừa nói: "Sư huynh, cái chỗ đó bây giờ đối với sư đệ mà nói đã không có ý nghĩa gì nữa rồi, đương nhiên sẽ không đi đến đó nữa."
Đối diện.
Thu Tu Quân nghe vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn lẩm bẩm nói:
"Không tới nữa thì tốt, không tới nữa thì tốt, ngươi xém chút nữa đã hù chết sư huynh rồi."
Dứt lời.
Hắn lại hơi trầm tư, ánh mắt lấp lóe, dường như đang làm quyết định gì đó.
Không bao lâu.
Thu Tu Quân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Cảnh, nghiêm túc nói:
"Sư đệ, nếu ngươi đã ngộ ra đạo ý, vậy thì có nhiều thứ sư huynh kể ngươi nghe cũng không sao. Trước đó không nói cho ngươi biết là vì sự ảnh hưởng ngươi tu hành. Không chỉ là ngươi, kể cả những sư đệ luyện khí cảnh khác cũng giống như vậy."
"Sư huynh mời nói. "
"Ngươi có biết vì sao ba đại đạo quán Long Hồ, Thần Tiêu còn có Huyền Quang lại mở ra Vạn Thần Tiểu Hư Thiên vào lúc này không?"
Vừa dứt lời.
Trương Cảnh đầu tiên là gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu.
Hiện tại hắn chỉ biết là cái này là do rất nhiều nội viện mở ra, nhưng nguyên nhân sâu hơn trong đó thì nửa điểm cũng không hiểu rõ.
"Đó là vì ba năm sau, đệ tử đạo quán đứng trong Chân Linh bảng sẽ được bước vào thượng giới. Mà sở dĩ ba đại đạo quán mở ra Vạn Thần Tiểu Hư Thiên, chính là vì cấp cho các đệ tử nội viện không tiến vào được Chân Linh bảng giống như sư huynh một cơ hội hy vọng xa vời."
"Đạo ý, tăng cấp đạo cơ?"
Dường như Trương Cảnh có điều ngộ ra, trực tiếp mở miệng hỏi.
Thu Tu Quân nhẹ gật đầu, ngôn từ thành khẩn nói:
"Sư đệ ngươi bây giờ đã lĩnh ngộ được Đạo ý, sau khi rời khỏi Vạn Thần Tiểu Hư Thiên liền có thể bắt đầu chuẩn bị kiến tạo lên đạo cơ. Và lần tiếp theo, cũng là thời gian một trăm tám mươi ba năm sau thượng giới lại lần nữa mở ra, ngươi gần như trăm phần trăm có thể đứng trong Chân Linh bảng, bước vào thượng giới."
"Cho nên sư đệ chỉ cần bình tĩnh thư giãn, tuần tự mà tiến hành tu luyện là được rồi. "
"Sư huynh, Chân Linh bảng rốt cuộc là gì?"
Lại lần nữa nghe được cái từ ngữ quen thuộc này, nghi hoặc trong lòng Trương Cảnh thêm mãnh liệt thêm mãnh liệt.
Nói chuyện đến Du sư huynh thì tất nhiên sẽ nhắc tới chuyện tình hắn đứng trong Chân Linh bảng. Nhưng việc Chân Linh bảng rốt cuộc là gì thì lại không có ai có thể nói ra được câu trả lời.
"Sư đệ, đó là một cái bảng danh sách thuộc về yêu nghiệt, bây giờ trong thời gian ngắn sư huynh cũng không thể giải thích rõ ràng được, khi ngươi thật sự tiến nhập nội viện sẽ biết rõ thôi."
Thu Tu Quân cười nhạt một tiếng, nhưng cũng không nói tỉ mỉ.
"Sư đệ hiểu rõ, đa tạ sư huynh."
...
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Thu Tu Quân đã sớm rời đi.
Mà giờ khắc này.
Trong ánh mắt Trương Cảnh vẫn hiện ra một tia suy tư.
Vẫn còn hơn một trăm tám mươi năm ư?
Thời gian hình như vẫn rất dư dả.
Đối với chuyện ba năm sau đệ tử nội viện bên trên Chân Linh bảng bước vào thượng giới mà Thu sư huynh nói, Trương Cảnh ngược lại là không có ý kiến gì.
Chỉ là thấy đạo quán Long Hồ nhiều nội viện như vậy, vẻn vẹn chỉ có hai vị sư huynh chen chân vào Chân Linh bảng, liền hiểu rõ độ khó của nó.
Huống hồ hai vị sư huynh đều là tu vi trúc cơ hậu kỳ.
Vậy thì có nghĩa là... Tiến vào Chân Linh bảng sẽ có hạn chế về tu vi, hoặc là có liên quan đến thực lực!
Mà Trương Cảnh càng có ý nghiêng về vế sau hơn.
Cái này với hắn mà nói cũng coi như là một tin tức tốt.
Nhưng dù thế nào, cơ hội ba năm sau này, bản thân hắn cũng không đuổi kịp nổi.
Dù sao bây giờ Trương Cảnh còn cách trúc cơ một đoạn.
Cầm đầu tiến vào Chân Linh bảng?
Nghĩ đến đây, Trương Cảnh không khỏi lắc đầu.
Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Trước mắt thì điều duy nhất bản thân có thể làm chính là cố gắng hết sức đi săn giết thật nhiều yêu linh, tích góp Linh Uẩn, lĩnh hội thăng cấp Đạo ý Thái Âm Long Giao, tranh thủ trước khi Vạn Thần Tiểu Hư Thiên đóng lại, đem nó lĩnh ngộ hoàn toàn.
...
Khi một người hết sức chăm chú làm một việc gì đó, thường thường sẽ xem nhẹ thời gian trôi qua.
Trương Cảnh chính là người như thế.
Nhìn thi thể yêu linh trước người chậm rãi tiêu tán.
Hắn dường như chợt ý thức được gì, nét mặt không khỏi trở nên hoảng hốt.
Đã mười ngày.
Bên trong thức hải.
Ánh sáng dẫn đường vốn có chút u ám, giờ phút này đã bắn ra quang huy rực rỡ.
Tâm thần câu thông đạo văn trong lòng bàn tay.
[ Linh Uẩn: Bảy trăm ba mươi tám ngàn năm trăm]
"Mặc dù bởi vì chuyện của Cực Quang Nguyên Từ Hải, nên so với số lượng Linh Uẩn bản thân mong muốn trước đó có chút chênh lệch, nhưng mà... Cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Ánh mắt Trương Cảnh ngưng lại.
Thân hình lóe lên, đột nhiên biến mất ở tại chỗ.
...
Trong Vạn Thần bảo khố.
"Trương Cảnh, lần này vẫn là lĩnh hội Đạo ý Thái Âm Long Giao sao?"
Anh đại nhân nghiêng đầu nhìn về phía Trương Cảnh, nhỏ giọng hỏi.
Mà động tác xoay ' Biến khối' trên tay nó thì vẫn luôn không ngừng.