Có thể thượng giới có người đang quan sát hoặc là tuần sát.
Bây giờ Trương Cảnh còn ở Đệ Bát Hư Thiên, trong rất nhiều nội viện cũng không thu hút, có lẽ thượng giới sẽ không chú ý đến hắn, hoặc là nói ánh mắt sẽ không lưu lại ở trên người hắn quá lâu.
Nhưng cuối cùng mình cũng phải tiến về Đệ Thập Hư Thiên.
Đến lúc đó.
Lỡ như bị phát hiện ...
Tiến độ tu hành nhanh còn có thể nói là thiên tài, nhưng khánh vân sáng loáng trên đỉnh đầu nên giải thích thế nào?
Ít nhất trước mắt trong số những truyền thừa Trương Cảnh tiếp xúc được không có cái nào có thể ngưng tụ khánh vân vừa nhìn là biết không phải bình thường này?
"Chẳng lẽ nói là trời sinh?"
Ánh mắt Trương Cảnh lộ ra vẻ suy tư.
Như vậy cũng phải có người tin mới được a!
Nhưng mà không dùng lại không được!
Với trải nghiệm của Trương Cảnh trước mắt, có ngũ sắc khánh vân gia trì và không có ngũ sắc khánh vân gia trì tu luyện hoàn toàn là hai thái cực, không thể so sánh.
Nếu như mình muốn thu hoạch được đạo Thiên Tiên truyền thừa đối ứng Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp, không có Đạo Nguyên Khánh Vân phụ trợ thì không có khả năng.
"Có lẽ tương lai có thể không hề cố kỵ thi triển Đạo Nguyên Khánh Vân, nhưng bây giờ ta chỉ là Luyện Khí Cảnh, vẫn phải cẩn thận mới được."
Trương Cảnh trầm tư nói.
Dù sao bây giờ hắn hoàn toàn không biết tình huống thượng giới.
Cẩn thận một chút không có sai.
Một cái chớp mắt.
Trong lòng lóe lên linh quang!
Trương Cảnh bỗng nhiên nghĩ đến Tâm Nhãn pháp chủng.
Có thể để cho pháp chủng dung hợp lẫn nhau hoặc là dứt khoát để Đạo Nguyên Khánh Vân pháp chủng trực tiếp nuốt mất Tâm Nhãn pháp chủng, từ đó thu được năng lượng hiển hiện trong hư ảo của Tâm Nhãn pháp chủng hay không.
Trương Cảnh càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Dù sao dựa theo hắn lý giải.
Pháp chủng đều là pháp lý tích chứa trong kỹ năng bị thần bí ngọc phù bóc ra, sau đó dùng một loại phương thức nào đó mà bây giờ hắn khó mà nhận biết được khiến cho nó thuế biến, cuối cùng hình thành sự vật.
Nói trắng ra là bản thân nó là các loại pháp và lý xen lẫn chi vật.
Huống hồ Tâm Nhãn pháp chủng chủ yếu tăng phúc ngộ tính, tư duy và năng lực nhận biết. Mà những năng lực này, Đạo Nguyên Khánh Vân pháp chủng cũng có.
Không lý nào cả hai không thể dung hợp a!
Sau một khắc.
Trương Cảnh tâm ý khẽ động.
Trong nháy mắt thức hải bắt đầu sôi trào.
Hắn thử nghiệm chuyển động Tâm Nhãn pháp chủng một chút xíu, đưa nó hướng về Đạo Nguyên Khánh Vân pháp chủng.
Pháp chủng di động một tia trong thức hải đều cực kỳ tiêu hao tâm thần. Giống như hạt giống này ngưng tụ đạo văn pháp lý, nặng ngàn vạn quân.
Thời gian dần trôi qua.
Tâm thần Trương Cảnh trở nên mỏi mệt.
Nhưng hắn không hề từ bỏ.
Theo hai cái pháp chủng từng bước tới gần, cả hai mơ hồ hấp dẫn lẫn nhau.
Được!
Ánh mắt Trương Cảnh sáng lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cuối cùng.
Tâm Nhãn pháp chủng bắt đầu dung nhập Đạo Nguyên Khánh Vân pháp chủng!
Trong thức hải.
Ngũ sắc linh quang bỗng nhiên phóng ra.
Trương Cảnh mở to mắt.
Vội vàng gọi ra ngọc phù.
Phía trên, Tâm Nhãn pháp chủng đã biến mất, mà Đạo Nguyên Khánh Vân pháp chủng thì hơi hơi lấp lóe.
Một đạo tin tức xuất hiện trong lòng.
Tựa hồ muốn nói: Đạo Nguyên Khánh Vân pháp chủng cấp bậc hơi tăng lên một tia!
...
Nửa khắc đồng hồ sau.
Trương Cảnh mở to mắt.
Giờ phút này, ngũ sắc quang hoa mờ mịt trong sơn động đã biến mất không thấy gì nữa, nhưng rất nhiều hiệu quả Đạo Nguyên Khánh Vân gia trì ở trên người hắn lại còn.
Thậm chí so với trước thì còn mạnh hơn.
Nhất là tăng phúc ngộ tính.
Nhìn thấy một màn này.
Trên mặt Trương Cảnh không khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Sau đó thấy tâm ý của hắn khẽ động, cả người giống như là đổi một thị giác.
Trên đỉnh xuất hiện Đạo Nguyên Khánh Vân.
Ngũ sắc linh quang mông lung, dẫn theo một vòng hư ảo chi ý.
Bên trong khánh vân, một đôi mắt lạnh lùng vô tình khi thì mở ra, khi thì khép kín, giống như đang nhìn rõ hư không.
...
"Pháp chủng có thể dung hợp thật, hơn nữa sau khi dung hợp còn có thể tăng cấp bậc pháp chủng! Nhưng mà không biết là pháp chủng giống nhau có thể dung hợp hay là... tất cả pháp chủng đều có thể dung hợp với nhau?"
Ánh mắt Trương Cảnh lấp lóe.
Hôm nay đột nhiên thông suốt, khiến cho hắn mơ hồ thấy được con đường thông thiên.
Cực giai pháp chủng, sau đó sẽ là cái gì?
Hơn nữa có Trụ Hà Kim Sa tồn tại, xoát kỹ năng đến giai đoạn pháp chủng hoàn toàn không phải là vấn đề thời gian mà vấn đề tài nguyên.
"Xem ra khi từ Vạn Thần Hư Thiên đi ra phải mang nhiều Trụ Hà Kim Sa."
Trương Cảnh nghĩ như thế.
Không bao lâu.
Hình như hắn lại nghĩ đến cái gì, hơi động lòng, muốn triệu hồi ra Ngũ Bảo Linh Hà.
Đạo Nguyên Khánh Vân bao phủ.
Tư duy Trương Cảnh vô cùng sinh động, đủ loại suy nghĩ từ Tâm Hải sinh ra, thoáng qua rồi nhanh chóng tiêu tan.
Những ý niệm này đa số đều là ý nghĩ xằng bậy.
Nhưng vẫn có một cái hai cái có thể nói là linh cảm tuyệt hảo.
Đinh đinh ——
Ngũ Bảo Linh Hà hiển hiện ra.
Cùng lúc đó.
Trương Cảnh điều động Thái Âm Long Giao Đạo Ý che lại nó.
Chỉ một thoáng.
Một con U Hắc Giao Long vô cùng lớn chậm rãi xuất hiện, chỉ hơi lộ ra một chút thân thể thì cả sơn động đã không chứa nổi.
Trương Cảnh lắc đầu.
"Quá, quá! Suy cho cùng không phải là một con Thái Âm Giao Long chân chính!"
Trong lòng hắn hô.
Đạo Nguyên Khánh Vân thả quang hoa.
Trong chớp nhoáng này, Thái Âm Long Giao Đạo Ý bị Trương Cảnh chưởng khống.
Đồng thời.
Ngũ Bảo Linh Hạ bị hắn giữ trong tay.
Mỗi cái hô hấp đều có vô số tâm thần tiêu hao.
Trên trán Trương Cảnh đã có chút mồ hôi.
Chảy mồ hôi? !
Chuyện này với hắn, nhất là được “Thân Nhược Giao Tương” gia trì thì là một chuyện khó mà tin nổi.
Nhưng nó xảy ra.
Đối diện Trương Cảnh.
Hình thể U Hắc Giao Long bắt đầu co lại, từ mấy chục trượng biến thành mười trượng, lại biến thành mấy trượng, cuối cùng trực tiếp co lại đến dài bằng chiếc đũa.
Quá trình này.