Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 192 - Chương 192. Pháp Chủng Dung Hợp (2)

Chương 192. Pháp chủng dung hợp (2)
Chương 192. Pháp chủng dung hợp (2)

Khí tức tràn ngập trên thân U Hắc Giao Long trở nên thâm thúy với tốc độ mắt trần có thể thấy được.

Mang tới cho người ta cảm giác nguy cơ cường thịnh mấy lần không thôi.

Thậm chí không khí trong sơn động đều trở nên ngưng trệ.

Cuối cùng.

Hết thảy khôi phục như thường.

Ánh mắt không tự giác rơi xuống một cái vòng tay đen nhánh trên tay phải, Trương Cảnh hài lòng khẽ gật đầu.

Lúc đầu đạo ý lĩnh ngộ không sâu, còn làm lớn như vậy, uy năng phân tán, như thế thì có tác dụng gì?

Trước đó khó mà triệt để chưởng khống đạo ý còn chưa tính.

Bây giờ được Đạo Nguyên Khánh Vân gia trì.

Đã đủ để hoàn mỹ chưởng khống đạo ý, đương nhiên Trương Cảnh muốn cải tiến một phen.

Lúc này.

"Trương Cảnh sư đệ, đã luyện hóa xong pháp bảo linh phôi?"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Lưu sư huynh.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Hai người một trước một sau, lẳng lặng đứng đó.

Trong mắt Trương Cảnh không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

"Hai vị sư huynh, không phải các ngươi đi săn giết Yêu Linh sao? Tại sao đột nhiên lại trở về rồi?"

"Ha ha, sư đệ, dù sao ngươi đến Đệ Bát Hư Thiên mới một tháng, không phải chúng ta sợ ngươi không tìm thấy nha. Thế là ta và Lưu sư huynh thương lượng, lại tính toán thời gian một chút, nghĩ đến lúc này hẳn sư đệ ngươi luyện hóa pháp bảo linh phôi thành công cho nên trở lại đón ngươi."

Dương Bách cười đáp.

Nhưng mà sau đó.

Trên mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng, lắp bắp nói: "Đương nhiên, cũng còn có... còn có..."

Bên cạnh.

Lưu sư huynh thấy đối phương khó mà mở miệng, không khỏi cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Trương Cảnh, giọng thành khẩn nói: "Sư đệ, là như vậy. Hôm qua ta và Dương sư đệ phát hiện một con Bảo Tàng Yêu Linh."

"Gia hỏa này thực lực có chút mạnh, hai chúng ta liên thủ cũng có chút khó mà ứng đối được. Cho nên mới trở về tìm sư đệ giúp một chút. Không biết bây giờ sư đệ ngươi có thời gian không?"

"Đúng vậy a, sư đệ."

Mắt thấy chuyện đã bị Lưu sư huynh nói toạc.

Dương Bách cũng không do dự nữa, nói thẳng: "Sư đệ, thực lực ngươi bây giờ đã không kém gì ta, hơn nữa còn mới được một kiện thượng phẩm pháp bảo linh phôi. Có ngươi gia nhập, ba sư huynh đệ chúng ta có thể nhẹ nhõm đối phó con Bảo Tàng Yêu Linh đó."

Bước vào sao?

Trên mặt Trương Cảnh lộ ra vẻ giật mình, chợt sảng khoái nói ra: "Không có vấn đề, hai vị sư huynh, khi nào chúng ta xuất phát?"

Kỳ thật.

Cho dù giờ phút này hai vị sư huynh không có tìm đến thì Trương Cảnh cũng định ra ngoài săn giết Yêu Linh, muốn nhanh chóng thu hoạch Linh Uẩn, lĩnh ngộ Thái Âm Long Giao Đạo Ý viên mãn.

Bây giờ bọn họ chạy tới hợp ý Trương Cảnh.

Dù sao hai vị này ở lại Đệ Bát Hư Thiên rất lâu, có bọn họ dẫn đường, tốc độ mình săn giết Yêu Linh thu hoạch Linh Uẩn sẽ nhanh hơn.

"Bây giờ đi, sư đệ còn cần chuẩn bị gì hay không?"

Lưu Lễ Chi mỉm cười hỏi.

Nghe vậy.

Trương Cảnh nghĩ nghĩ, sau đó trực tiếp nói ra: "Không có, vậy lên đường đi."

Không bao lâu sau.

Ba đạo hồng quang phóng lên tận trời.

...

Sau nửa canh giờ.

Trên đất trống bên cạnh một đồi hoang.

"Chính là chỗ này, sư đệ cẩn thận."

Dương Bách chỉ vào hoang khâu cách đó không xa, lên tiếng nhắc nhở.

Trương Cảnh chậm rãi rơi xuống đất.

Ánh vào tầm mắt là một tòa hoang khâu thấp bé, cao không quá mấy chục trượng, phía trên xám trơ trọi, lộ ra một tia khí tức hoang vu. Đừng nói là cây cối, ngay cả cỏ dại cũng không có.

So với xung quanh thì rất quỷ dị.

"Trong núi?" Trương Cảnh hỏi.

"Sư đệ chờ một lát một lát là biết. Một hồi phải muốn coi chừng một chút, con súc sinh này cực kỳ khó giải quyết!"

Lưu Lễ Chi nhẹ giọng nhắc nhở.

Dứt lời, hắn lại nhìn về phía gò núi quái dị, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc.

Giọng điệu trở nên cứng rắn.

Trương Cảnh cảm nhận được một tia khí tức kiềm chế chậm rãi từ trong đồi hoang lan tràn ra.

Mặt đất bắt đầu hơi rung động. Tựa như có thứ gì đang từ lòng đất leo ra.

Biểu cảm Trương Cảnh trở nên nghiêm túc.

Sau một khắc.

Từng đạo hỏa hồng sắc đường vân bỗng nhiên xuất hiện trên đồi hoang, xen lẫn thành một tấm lưới tinh mịn, lại ẩn ẩn hợp thành một loại đạo văn thần bí nào đó, tán phát ra đạo đạo khí tức nóng rực.

Oanh ——

Tứ chi tráng kiện bỗng nhiên từ đồi hoang duỗi ra, đạp mạnh xuống mặt đất. Ngay sau đó là một cái đầu tương tự long đầu chậm rãi nhô ra. Nương theo tiếng sụp đổ do không chịu nổi gánh nặng vang lên. Một bóng ma to lớn chậm rãi bao trùm Trương Cảnh.

"Chính là con Bảo Tàng Yêu Linh đó?"

Trương Cảnh có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

Long Quy trước mắt hẳn là Yêu Linh hình thể lớn nhất mình từng thấy từ khi mình tiến vào Vạn Thần Hư Thiên đến nay.

Giọng nói của Lưu Lễ Chi bỗng nhiên vang vọng bên tai Trương Cảnh.

"Sư đệ, ta và Dương sư đệ kiềm chế gia hỏa này, ngươi tùy thời công kích đầu, cổ và mấy điểm yếu khác. Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên đánh mai rùa. Chúng ta đã thử, không làm gì được."

Chỉ một thoáng.

Chỉ thấy một vệt kim quang và một đạo thanh quang từ trên người đối phương bay ra.

Đồng thời.

Dương Bách sắc mặt nghiêm túc ném ra đạo đạo cờ màu sắc khác nhau, như muốn bày ra trận pháp, vây khốn Long Quy Yêu Linh.

Chỉ là ——

Có cần phải động can qua như thế không?

Trương Cảnh nhìn vẻ khẩn trương trên mặt hai vị sư huynh, không khỏi mỉm cười, vòng tay màu đen nơi cổ tay phải chậm rãi tróc ra.

Theo hắn.

Long Quy trước mắt này ngoại trừ hình thể lớn ra thì không còn gì khác.

Ngạch, thật ra thì vẫn hữu dụng. Ít nhất có thể để Trương Cảnh thí nghiệm một chút U Hắc Giao Long đã cải tiến.

Nghĩ tới đây.

Ánh mắt Trương Cảnh có chút lấp lóe. Tựa hồ đạt được mệnh lệnh. U Hắc Giao Long chỉ dài bằng chiếc đũa ngắn nhẹ nhàng đong đưa đuôi giao, chớp mắt hóa thành một đạo u quang ảm đạm bay thẳng tới Long Quy.

Vốn nên tràn ngập hung lệ chi ý, giờ phút này đều ngưng tụ trong cơ thể Hắc Giao, không có tiết lộ ra ngoài nửa phần. Mà Thái Âm Chi Lực được dắt dẫn tới cũng bị ngưng tụ vào một điểm. Không có dao động mạnh gì.

Hết chương 192.
Bình Luận (0)
Comment