Chỉ trong chốc lát. Xác ngoài khiến cho hai vị sư huynh kiêng dè không thôi của Long Quy như là đậu hũ, bị Hắc Giao hình thể nhỏ dễ dàng xuyên qua.
Thái Âm Chi Lực ầm vang bộc phát trong cơ thể đối phương.
Hơn nữa.
Khéo là U Hắc Giao Long còn bị Trương Cảnh khống chế, điên cuồng tán loạn trong cơ thể Long Quy, ép tất cả ngũ tạng lục phủ của nó thành bột mịn.
Chú ý tới một màn này. Lưu Lễ Chi và Dương Bách song song dừng tay lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Trương Cảnh.
Hơn mười hơi thở sau.
U Hắc Giao Long chậm rãi bay trở về cổ tay Trương Cảnh, lại hóa thành một cái vòng tay đen nhánh lần nữa.
Lòng bàn tay đạo văn lấp lóe.
Linh Uẩn thêm chín vạn!
"Hai vị sư huynh, Bảo Tàng Yêu Linh này các ngươi tự mình phân phối đi."
Trương Cảnh ngượng ngập cười nói. Hắn cũng không nghĩ tới Long Quy Yêu Linh nhìn rất là dọa người lại chết nhanh như vậy.
Đối diện Trương Cảnh.
"Sư đệ, ngươi, cái này. . ."
Dương Bách nhìn Trương Cảnh, không tự giác há mồm, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Sao mới chỉ hai ba ngày không thấy. Thực lực vị sư đệ này lại nhảy lên một đoạn?
Thiên phú mạnh thì mạnh, nhưng suy cho cùng phải hợp lý một chút chứ. Ánh mắt hắn không tự giác đảo qua vòng tay màu đen chỗ cổ tay Trương Cảnh, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hâm mộ.
Đúng là bảo bối tốt a!
Cũng không biết Trương Cảnh sư đệ lấy được từ đâu. Có lòng muốn muốn hỏi nhưng lời đến khóe miệng lại bị Dương Bách nuốt trở vào.
Sao có thể tìm hiểu bí mật của người khác được?
...
Nửa tháng sau.
Đạo văn nơi lòng bàn tay có chút lấp lóe.
“Linh Uẩn: Năm trăm hai mươi bảy vạn ba ngàn một trăm.”
Dáy mắt Trương Cảnh không tự giác toát ra vẻ hưng phấn. Nhờ vào uy năng tăng sau cải tiến của U Hắc Giao Long. Chỉ dùng nửa tháng, hắn đã điên cuồng săn giết gần ba trăm con Yêu Linh, thu hoạch con số Linh Uẩn kếch xù được hơn năm trăm vạn.
"Những Linh Uẩn này hẳn là đủ có thể tăng Thái Âm Long Giao Đạo Ý lên tới bốn thành."
"Bốn thành đạo ý... có thể tiến về Đệ Cửu Hư Thiên."
Trương Cảnh như có điều suy nghĩ.
Sau đó thân hình lóe lên, trong nháy mắt biến mất trong sơn động.
Bóng đêm nồng đậm tới cực điểm.
Trong sơn động.
Một đạo linh quang lấp lóe mà qua, chiếu sáng sơn động lờ mờ, sau đó lại biến mất.
Rõ ràng một vùng tăm tối.
Nhưng ở trong mắt Trương Cảnh lại không khác gì ban ngày.
Hắn nhẹ nhàng phất tay một cái.
Ngũ Bảo Linh Hà lóe lên một cái rồi biến mất, một đạo pháp thuật vọt lên, chậm rãi bay đến đỉnh sơn động, tỏa ra quang mang sáng tỏ.
Quang mang xuất hiện. Trong nháy mắt chiếu ra sắc mặt tái nhợt của Trương Cảnh. Lần này lĩnh hội Thái Âm Long Giao Dạo Ý dùng hơn bốn canh giờ. Trong thời gian này, toàn lực thôi động Đạo Nguyên Khánh Vân pháp chủng, gần như triệt để rút khô tâm thần linh thức của Trương Cảnh.
Nghĩ tới đây.
Trương Cảnh tâm ý khẽ động, ngọc phù chậm rãi hiển hiện.
“Thái Âm Long Giao Đạo Ý (426/ 1000).”
Khi một lần nữa nhìn thấy tiến độ lĩnh ngộ đạo ý lên tới 426 trên đó, khóe mắt hắn không khỏi hiện lên ý cười thản nhiên.
Còn có ba tháng rưỡi...
Tính thế nào thì thời gian cũng vô cùng dư dả. Trương Cảnh yên lòng nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức. Khí tức chậm rãi yên tĩnh lại. Sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt dần dần khôi phục.
...
Ngày kế tiếp.
Tâm thần và linh thức chỉ khôi phục một chút, Trương Cảnh sớm đẩy cửa ra, sau đó trực tiếp đi đến sơn động của Lưu sư huynh và Dương sư huynh.
Không bao lâu.
Trong sơn động rộng lớn nào đó.
"Cái gì, chào từ biệt?" Lưu Lễ Chi và Dương Bách cùng nhau nhìn về phía Trương Cảnh, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Trong Vạn Thần Hư Thiên.
Bình thường chỉ có tiến về Hư Thiên khác mới đến chào từ biệt. Dù sao trong mắt những tu sĩ bọn họ, một tầng Hư Thiên không lớn. Cho dù là từ đầu này Hư Thiên bay đến đầu khác thì tối đa cũng chỉ bảy tám canh giờ mà thôi.
Mà Trương Cảnh đến chào từ biệt. Hiển nhiên là muốn đi Đệ Cửu Hư Thiên.
Chỉ là ——
Đối phương ở Đệ Bát Hư Thiên mới nửa tháng mà thôi, tốc độ nhanh như vậy a?
"Đúng vậy, sư đệ chuẩn bị sẽ tiến vào Đệ Cửu Hư Thiên, cho nên hôm nay tới để chào từ biệt hai vị sư huynh, đồng thời cảm tạ nửa tháng này hai vị sư huynh trông nom Trương Cảnh."
Trương Cảnh cảm kích nói.
Đối diện.
Lưu Lễ Chi và Dương Bách không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời lại trầm mặc.
Thật lâu sau.
"Sư đệ ngươi... có nắm chắc không?"
Lưu Lễ Chi tiếng nói khô khốc hỏi thăm. Hắn vẫn có chút không thể tin được. Thực lực Trương Cảnh sư đệ lúc vừa tiến vào Đệ Bát Hư Thiên, mình cũng không phải không biết.
Theo dự đoán của hắn lúc đó, dù là thiên phú Trương Cảnh kinh khủng cũng ít nhất ở lại Đệ Bát Hư Thiên ba đến bốn tháng. Dù sao Trương Cảnh ở Đệ Thất Hư Thiên hai tháng.
Nhưng bây giờ ——
Nửa tháng!
Sao càng lúc càng nhanh?
Nhất là khi Lưu Lễ Chi vừa nghĩ tới mình đã ở Đệ Bát Hư Thiên hơn tám tháng, so với Trương Cảnh nửa tháng thì lắc đầu liên tục.
Đối diện.
Trương Cảnh cười khẽ gật đầu.
Hô ——
Thấy thế, Lưu Lễ Chi thở ra một hơi, chậm rãi nói ra: "Nếu như ngươi có nắm chắc, sư huynh cũng sẽ không nói cái gì, sư đệ bảo trọng!"
"Sư đệ bảo trọng!"
Dương Bách cũng nói.
Chỉ thấy hắn như đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt không khỏi hiện ra biểu cảm thú vị.
"Hắc hắc, chờ Vạn Thần Hư Thiên kết thúc, không biết Các Chủ và Du sư huynh sẽ phản ứng gì, sách! Không phải hai vị này còn muốn để Trương Cảnh sư đệ đi trận phù nhất đạo chứ?"
"Cho dù hai người bọn họ muốn, đoán chừng Viện Chủ lão nhân gia cũng không muốn."
...
Ba ngày sau.
Xếp bằng ở trên phiến đá, Trương Cảnh mở to mắt, đột nhiên phun ra một đạo ngũ sắc linh quang. Sơn động u ám không ánh sáng lập tức trở nên sáng tỏ.
Giờ phút này, tâm thần và linh thức triệt để khôi phục. Bốn thành Thái Âm Long Giao Đạo Ý cũng đã bị Trương Cảnh chưởng khống.