Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 202 - Chương 202. Xích Minh Thái Hạo Dộng Thiên (2)

Chương 202. Xích Minh Thái Hạo Dộng Thiên (2)
Chương 202. Xích Minh Thái Hạo Dộng Thiên (2)

"Sau này tìm thời gian, xem thử xem một hạt Trụ Hà Kim Sa có thể tăng lên bao nhiêu kinh nghiệm cho kỹ năng này." Trương Cảnh thầm nghĩ.

Nếu như tăng lên điểm kinh nghiệm không quá khó. Có lẽ hắn còn có lòng tin dùng Trụ Hà Kim Sa tăng đẳng cấp lên một cái.

Bằng không chỉ có thể tạm thời mặc kệ.

Ưu tiên thăng cấp kỹ năng khác thành pháp chủng rồi nói.

Sau đó.

Trương Cảnh dời sự chú ý tới đặc tính kỹ năng Thái Thủy Nguyên Giới —— Dung Đạo Sáng Sinh.

Thần tâm câu thông ngọc phù.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện một đạo tin tức.

Không bao lâu.

Trong mắt Trương Cảnh lóe lên một tia minh ngộ, sau đó thất vọng lắc đầu.

Cái gọi là Dung Đạo Sáng Sinh chính là hắn có thể tùy ý dung hợp đạo tắc pháp lý trong Đạo Vực mình biến hóa ra để sáng tạo ra một chút đồ vật mới, bao gồm không giới hạn Đạo Binh, pháp bảo thậm chí Quyến Linh vân vân, không cần sợ Đạo Vực sụp đổ.

Trương Cảnh không rõ đặc tính này mạnh mẽ hay không.

Nhưng hắn biết là cái đồ chơi này bây giờ mình không dùng được.

Lấy lại tinh thần.

Trương Cảnh lại nhìn về phía viên bảo châu trắng muốt trước mặt. Trong lòng bỗng nhiên lóe lên một tia nghi hoặc. Tại sao. . . truyền thừa Thái Thủy Nguyên Giới sẽ có liên quan đến Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp?

Hắn bỗng nhiên nhớ tới hai đạo khởi thủy linh quang diễn hóa thế giới mà mình nhìn thấy khi lĩnh ngộ truyền thừa.

Chẳng lẽ khởi thủy linh quang này có liên quan đến Thuần Nguyên Linh Quang mà Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp quan tưởng?

Mấu chốt là có vẻ đạo viện còn có mấy loại cơ sở quan tưởng pháp!

Chẳng lẽ ——

Ánh mắt Trương Cảnh trở nên thâm thúy.

Có lẽ. . . đây cũng là một loại khảo nghiệm.

Dù sao với những gì hắn đã trải qua bây giờ thì muốn tu luyện cơ sở tu hành pháp tới viên mãn, cần cơ duyên, cần thiên phú, còn có ——

Nghị lực kinh khủng!

Cũng là cái gọi là hướng đạo chi tâm.

"Ấy! Sư đệ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh?"

Khâu Hàn kinh ngạc lên tiếng.

Lúc này Trương Cảnh mới chú ý tới xung quanh viên bảo châu trắng muốt trước mặt chỉ còn một mình mình. ‌

Hắn không khỏi theo tiếng kêu nhìn lại.

Trong tầm mắt.

Thu sư huynh đang bước nhanh tới chỗ mình, trên mặt tràn ngập vẻ tò mò.

. . .

Nửa khắc đồng hồ sau.

Bốn người tề tụ.

"Trương Cảnh sư đệ, ngươi nói là. . . trong này có một môn Tiên đạo truyền thừa?"

Trong ba người đối diện.

Khóe mắt Nông Tinh Châu co rút, không dám tin mở miệng hỏi.

Trương Cảnh gật gật đầu xác định.

Hô ——

Nông Tinh Châu thở hổn hển chửi thề, nhìn về phía bảo châu trắng muốt, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng và tiếc nuối.

Hắn không ngờ được là trong này là một môn Tiên đạo truyền thừa chân chính!

Nếu như mình có thể kiên trì lâu một chút, có lẽ lại. . .

Một bên khác.

"Sư đệ, có thể thuận tiện nói cho sư huynh trong này là truyền thừa gì hay không?"

Khâu Hàn nhẹ giọng hỏi.

Tiếng nói vừa ra.

Hai người khác cũng vểnh tai, tựa như cũng tò mò.

Nhưng không ngờ.

"Sư huynh, xin lỗi, dựa theo quy tắc của nơi này, hình như sư đệ không thể lộ ra tin tức cụ thể cho các ngươi.” ‌

Trương Cảnh áy náy nói ra.

Hắn có lòng muốn nói nhưng đột nhiên nhớ tới khuyến cáo của Anh đại nhân trước đó. Trái lo phải nghĩ, hắn không dám vạch trần tin tức truyền thừa Thái Thủy Nguyên Giới.

Lỡ như khiến cho thượng giới trách phạt làm sao bây giờ? ‌

Đối diện.

Khâu Hàn nghe vậy, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

"Khó trách bên trong đạo viện có nhiều ghi chép liên quan tới Vạn Thần Hư Thiên như vậy nhưng không ai nhắc tới Tiên đạo truyền thừa. . . hóa ra là không được nói a!"

Hai người khác cũng đồng cảm gật đầu.

Sau đó.

Khâu Hàn tầm mắt chân thành nhìn về phía Trương Cảnh: "Chúc mừng sư đệ thu hoạch được một môn Tiên đạo truyền thừa, tiền đồ bất khả hạn lượng. Tương lai tiến vào thượng giới, mong sư đệ có thể dìu dắt nhiều hơn."

"Sư huynh nói đùa."

Trương Cảnh vừa cười vừa nói: "Ba vị tiến vào thượng giới sớm hơn sư đệ, đến lúc đó còn nhờ các sư huynh quan tâm sư đệ nhiều hơn mới đúng!"

"Ha ha, dù sao sư huynh chỉ là đạo cơ màu xanh, không sánh được kim tính đạo cơ của sư đệ, nhiều lắm thì giúp sư đệ tìm đường sớm thôi."

"Đúng rồi, xin hỏi ba vị sư huynh, ta lĩnh hội truyền thừa bao lâu?"

Tựa như nghĩ đến cái gì, Trương Cảnh đột nhiên hỏi. Hắn mơ hồ cảm nhận được Thái Thủy Nguyên Giới truyền thừa mình lĩnh hội hẳn là mất rất nhiều thời gian.

"Sư đệ, cách Vạn Thần Hư Thiên đóng cửa chỉ còn lại có nửa tháng."

Khâu Hàn vừa cười vừa nói.

Nửa tháng? !

Biểu cảm Trương Cảnh bỗng dưng hơi ngưng lại.

Nói cách khác, mình lĩnh hội Thái Thủy Nguyên Giới dùng trọn vẹn hai tháng rưỡi!

Hắn vội vàng kiểm tra đạo văn trong tay.

“Linh Uẩn: Mười ba vạn bảy ngàn một trăm.”

Hỏng!

Sắp không còn thời gian góp nhặt Linh Uẩn dùng để hối đoái Trụ Hà Kim Sa.

Nghĩ tới đây.

Trương Cảnh đột nhiên đứng dậy, khách khí hỏi ba người đang đứng trước mặt mình: "Xin hỏi sư huynh, Đệ Thập Hư Thiên chỗ nào nhiều Yêu Linh?"

. . .

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Nhưng mà Trương Cảnh hết sức chăm chú săn giết Yêu Linh lại không có phát hiện.

Mãi đến ——

Bầu trời bỗng dưng tối sầm lại.

Một Anh Đồng to lớn thân thể do mây trắng tạo thành xuất hiện trên bầu trời tất cả Hư Thiên, vẻ mặt nghiêm túc nói ra: "Sau ba canh giờ, tất cả mọi người rời khỏi Vạn Thần Hư Thiên!"

Giọng nói hùng vĩ vang vọng bốn phương.

Phía dưới.

U Hắc Giao Long dài bằng chiếc đũa trở lại cổ tay, hóa thành một vòng tay đen nhánh.

"Đã đến thời gian sao?”‌

Trong mắt Trương Cảnh lóe lên vẻ thổn thức.

Nửa tháng này.

Hắn không làm gì khác, chỉ toàn lực săn giết Yêu Linh ở Đệ Thập Hư Thiên. Cũng không phải nói Trương Cảnh không muốn đi tới Đệ Thập Nhất Hư Thiên mà hắn biết rõ mặc dù mình lĩnh ngộ một tia Thái Thủy Chân Ý vô cùng huyền ảo, lĩnh hội nhập môn Thái Thủy Nguyên Giới, nhưng mà. . . hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới thực lực.

Hết chương 202.
Bình Luận (0)
Comment