Bởi vì Trương Cảnh không thể điều động một tia Thái Thủy Chân Ý đó. Thứ này chỉ có khi mình xây thành đạo cơ mới có thể phát huy tác dụng. Mà sau khi xây thành màu tím tiên cơ thì hắn mới có thể lĩnh ngộ được ảo diệu thật sự của môn truyền thừa Thái Thủy Nguyên Giới này.
Về phần bây giờ. . . có cũng như không có thôi!
Lấy lại tinh thần.
Thần tâm câu thông đạo văn trong lòng bàn tay.
“Đệ ngũ: Trương Cảnh (Luyện Khí mười tầng, Bát Thập Tứ Giai Thê, Long Hồ Đạo Viện).”
“Linh Uẩn: Một ngàn ba trăm hai mươi mốt vạn năm ngàn bảy trăm.”
Trương Cảnh khẽ gật đầu.
Mặc dù Linh Uẩn hơi thiếu nhưng chỉ có thể như vậy.
Quang mang lóe lên.
Thân ảnh của hắn lập tức tan biến tại chỗ.
. . .
Trong Vạn Thần Bảo Khố.
"Xin hỏi ngài muốn hối đoái gì?'
Ấu đại nhân cung kính nói.
Hắn nhịn không được nhìn Trương Cảnh vài lần, sau đó tay nhỏ vung lên, quyển trục trong suốt chậm rãi kéo ra.
Nhìn danh sách bảo vật rực rỡ muôn màu trước mặt.
Trương Cảnh cẩn thận chọn lựa.
Bây giờ trong tay không có nhiều Linh Uẩn, nhất định phải tiêu xài cho đúng.
Mà giờ khắc này.
Ấu đại nhân lặng lẽ cúi thấp đầu, trên mặt không khống chế nổi lộ ra vẻ chấn kinh.
Đệ Thập Hư Thiên!
Sao cái tên này có thể chạy đến Đệ Thập Hư Thiên?
Hơn nữa. . . một tia hàm ý để lại trên người đối phương, nếu như nó không nhìn lầm thì hình như là đến từ chín đạo truyền thừa đó!
"Cái tên này lại lĩnh ngộ nhập môn một trong số chín đạo truyền thừa đó?"
Ấu đại nhân khó có thể tin nghĩ. Trong mắt nó lập tức lóe lên hối hận nồng đậm.
Có phải là lúc trước thái độ của mình quá ác liệt?
Trương Cảnh hẳn không phải là người mang thù chứ?
Không bao lâu.
"Ấu đại nhân, cho ta sáu mươi lăm hạt Trụ Hà Kim Sa, một lượng hai tiền Ngộ Đạo Trà, sáu mươi hai viên Linh Cơ Bồ Đề Quả. Mấy ngàn Linh Uẩn còn lại giúp ta hối đoái thành Nguyên Thủy Tinh Phách, đủ loại thuộc tính, cân đối một chút."
Trương Cảnh khẽ nói.
"Được rồi, ngài chờ một lát."
Ấu đại nhân nhiệt tình nói.
. . .
Sát vách.
Theo Trương Cảnh đến gần, cửa lớn từ từ mở ra. Trước khi chuẩn bị đi. Trương Cảnh cảm thấy về tình về lý hắn đều nên tới cáo biệt Anh đại nhân. Dù sao mình có thể thu hoạch được truyền thừa Thái Thủy Nguyên Giới đa số là nhờ vào tin tức mà đối phương cung cấp.
"A, Trương Cảnh, sao ngươi lại tới đây?"
Anh đại nhân kinh hỉ hỏi.
"Ngươi muốn tìm hiểu đạo. . . đúng, ngươi đã lĩnh hội đạo ý viên mãn. Cho nên đã lâu không đến đây."
"Vạn Thần Hư Thiên sắp đóng lại, cho nên cố ý cáo biệt Anh đại nhân."
Trương Cảnh vừa cười vừa nói.
"Ồ ~ như vậy sao."
Anh đại nhân ngữ khí trở nên sa sút.
Nó thả Biến Khối yêu thích trên tay xuống, sự chú ý chuyển dời đến trên người Trương Cảnh.
Nhưng mà sau một khắc.
Trên mặt Anh đại nhân đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó giọng nói có chút run rẩy mà hỏi thăm: "Trương Cảnh, ngươi. . . ngươi tìm được truyền thừa khác, còn lĩnh ngộ nhập môn?”
"Đúng vậy, phải đa tạ lúc trước Anh đại nhân chỉ bảo."
Trương Cảnh cười gật gật đầu.
Đối diện.
Trên mặt Anh đại nhân lập tức lộ ra vẻ hưng phấn. Nó như muốn nói cái gì nhưng lại khó mà mở miệng được.
Biểu cảm vô cùng xoắn xuýt.
"Anh đại nhân, ngươi muốn hỏi phương pháp khôi phục Biến Khối?"
Trương Cảnh nhìn lướt qua Biến Khối vẫn rối loạn, không khỏi cười hỏi.
Nghe vậy.
Anh đại nhân vội vàng lắc đầu.
Lại trầm mặc một thời gian ngắn.
Cuối cùng nó vẫn lấy dũng khí nói ra: "Ừm, Trương Cảnh, ngươi có thể. . . dẫn ta rời khỏi nơi này hay không?"
"Dẫn ngươi rời đi?"
Trương Cảnh nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn về phía đối phương, dường như đang xác nhận lại: "Vạn Thần Bảo Khố?"
Anh đại nhân liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Trương Cảnh lộ ra vẻ cầu khẩn.
"Cái này. . ." Trên mặt Trương Cảnh lộ ra vẻ khó xử: "Hình như ta không làm được."
Thấy thế.
Biết Trương Cảnh có chút hiểu lầm, Anh đại nhân vội vàng giải thích: "Trương Cảnh, ngươi làm được! Nếu như ngươi lĩnh ngộ Thiên Tiên Đại Đạo nhập môn thì chắc chắn có khả năng dẫn ta rời khỏi nơi này. Dĩ nhiên, ta nói không phải là bây giờ mà là tương lai khi ngươi có năng lực."
Hóa ra là như vậy sao?
Nhưng mà sao Anh đại nhân dám chắc chắn tương lai mình có năng lực dẫn nó rời khỏi Vạn Thần Bảo Khố?
Chỉ bằng lĩnh ngộ nhập môn Thái Thủy Nguyên Giới? !
Chẳng lẽ —— chín đạo truyền thừa này còn có ý nghĩa khác?
Trong mắt Trương Cảnh lóe lên một tia nghi hoặc.
Mà ở đối diện hắn.
Anh đại nhân còn nỗ lực giải thích.
"Từ khi ta có trí nhớ vẫn đợi ở chỗ này, chưa từng đi ra ngoài. Theo lời giải thích của nhân loại các ngươi thì đã chừng hơn hai mươi vạn năm."
"Trương Cảnh, ta rất muốn xem thế giới bên ngoài."
"Muốn xem trời xanh, mây trắng, cầu vồng, chim nhỏ, cỏ non mà ngươi nói. . . chúng nó hình dạng như thế nào."
"Hơn hai mươi vạn năm vẫn luôn ở trong Vạn Thần Bảo Khố?"
Trương Cảnh giật mình nhìn về phía Anh đại nhân.
Giờ khắc này.
Cuối cùng hắn hiểu rõ tại sao đối phương lại Biến Khối gần như không ngừng chơi, hơn nữa thời gian dài không có tiến triển cũng sẽ không từ bỏ.
"Đúng vậy nha, ta rất muốn đi xem một chút."
Anh đại nhân đáng thương nhìn Trương Cảnh.
Tựa hồ sợ Trương Cảnh ghét bỏ, nó lại vội vàng bổ sung: "Ta rất giỏi, chế phù luyện đan luyện khí ta đều biết! Chờ sau khi rời khỏi đây, Trương Cảnh ngươi muốn ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó, cam đoan không có lời oán giận."
Nhìn vẻ chờ mong trên mặt đối phương. Lại liên tưởng đến lúc trước Anh đại nhân trợ giúp mình. Hắn không khỏi động một tia lòng trắc ẩn.
Trầm tư một lát sau.
"Anh đại nhân, ta cũng không biết tại sao ngươi xác định tương lai ta nhất định có thể dẫn ngươi ra ngoài. Nhưng mà bây giờ Trương Cảnh ta có thể cam đoan, chỉ cần tương lai có năng lực thì sẽ dẫn ngươi rời đi."
Trương Cảnh nghiêm túc nói.
"Thật sao?"
Trong mắt Anh đại nhân lập tức lộ ra vẻ vui mừng, sau đó ôm chặt lấy đùi Trương Cảnh, vui vẻ hô: "Trương Cảnh, ngươi đúng là người tốt!"
. . .