Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 204 - Chương 204. Rời Khỏi Vạn Thần Hư Thiên

Chương 204. Rời khỏi Vạn Thần Hư Thiên
Chương 204. Rời khỏi Vạn Thần Hư Thiên

Thời gian từng giờ trôi qua.

Bên trong Vạn Thần Bảo Khố.

Trương Cảnh bỗng nhiên đứng dậy, mắt nhìn ra ngoài.

Thời gian hẳn là không sai biệt lắm.

"Anh đại nhân bảo trọng, Trương Cảnh cáo từ trước."

Hắn chắp tay, nói ra. ‌

"Trương Cảnh ngươi tuyệt đối đừng quên tương lai dẫn ta ra ngoài a. . ."

Anh đại nhân hai mắt đẫm lệ uông uông nói.

"Quên không được!"

Vừa nói dứt câu.

Thân ảnh Trương Cảnh trực tiếp tan biến ngay tại chỗ.

. . .

Bên ngoài.

Chư vị Viện Chủ và Các Chủ đã rời khỏi bồ đoàn, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía cửa lớn đóng chặt của Vạn Thần Hư Thiên.

"Đã đến giờ!"

Long Hồ Viện Chủ thấp giọng nói ra, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi.

Một tôn kim tính đạo cơ, một tôn kim tính đạo cơ tương lai.

Lần này mở ra Vạn Thần Hư Thiên, Long Hồ Đạo Viện bọn họ có thể nói là kiếm lời lớn.

Trong lúc suy tư.

Ầm ầm ——

Chỉ thấy cửa lớn Vạn Thần Hư Thiên từ từ mở ra, từng đạo hồng quang liên tục không ngừng từ bên trong bắn ra. Hồng quang rơi xuống mặt đất, hóa thành từng gương mặt hoặc hưng phấn, hoặc không cam lòng, hoặc tang thương.

Người ra tới trước nhất chính là đệ tử ngoại viện ở Đệ Nhất Hư Thiên.

Theo thời gian trôi qua.

Những bóng người xuất hiện ở trên không, trên mặt đất dần dần biến thành từng vị Trúc Cơ Cảnh.

Người càng ngày càng nhiều.

Nhưng không có một tia ồn ào.

Tất cả tu sĩ, cho dù là ngoại viện đệ tử cũng tốt, nội viện cũng được, tất cả đều nhìn chằm chằm cửa lớn Vạn Thần Hư Thiên, giống như đang chờ cái gì.

Mà trong đám người.

Thẩm Thanh Thanh lặng yên đi vào chỗ đệ tử ngoại viện Long Hồ Đạo Viện tụ tập.

Chỉ một thoáng.

Linh thức bắt đầu gợn sóng.

"Chúc mừng Thẩm Tiên Tử thành công ngộ đạo ý! Tương lai cũng là đại nhân vật đứng hàng Chân Linh Bảng.”

"Chúc mừng Thẩm sư muội. . . Thẩm sư tỷ, ngộ đạo ý, Tiên đạo có hi vọng a!"

. . .

Nghe đến đó.

Trên mặt Thẩm Thanh Thanh không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.

"Chư vị sư huynh chiết sát Thanh Thanh. Trước mặt Trương Cảnh sư huynh, chút thành tựu này của Thanh Thanh hoàn toàn không đáng nhắc tới."

"Ha ha, Thẩm sư muội, ngươi so với quái vật đó làm gì."

"Nếu theo ngươi giải thích, bây giờ người khó chịu nhất hẳn là. . . chư vị nội viện sư huynh chứ."

Một vị nam tu Luyện Khí mười tầng của Yên Hà tiểu đội trên mặt nở một nụ cười cởi mở, an ủi.

Nghe vậy.

"Cũng đúng, sư huynh nói có lý, là Thanh Thanh cố chấp." Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Thanh dần trở nên sáng lạn.

Mà vào lúc này.

Trần Tiên Đạo cũng đi tới.

Thấy Thẩm Thanh Thanh hăng hái, trên gương mặt phủ đầy vẻ thất bại của hắn cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng.

"Chúc mừng Thẩm tiên tử."

Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của đối phương.

Thẩm Thanh Thanh nhịn không được an ủi: "Trần huynh chớ có uể oải. Không có ngộ đạo ý cũng không tính là gì, ngươi xem thủ tịch Linh Đạo Các Nông sư huynh, lúc trước không có ngộ đạo ý, không phải vẫn xây thành thượng thừa đạo cơ, đứng hàng Chân Linh Bảng sao."

"Hơn nữa ta nghe Thần Tiêu Đạo Viện Tần Niệm sư tỷ nói, hơn một trăm tám mươi năm sau, thượng giới sẽ mở rộng lần nữa. Trước đó, Vạn Thần Hư Thiên sẽ còn mở ra một lần. Đến lúc đó là cơ hội tốt nhất của Trần huynh ngươi!"

"Hơn nữa."

Thẩm Thanh Thanh mỉm cười tiếp tục an ủi: "Ngươi xem Trương Cảnh sư huynh, quái vật đó, không phải hắn cũng phải giống như chúng ta, ngoan ngoãn chờ hơn một trăm tám mươi năm sau thượng giới mở ra."

"Đa tạ Thẩm tiên tử an ủi."

Trên mặt Trần Tiên Đạo nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Đạo lý là đạo lý như vậy.

Nhưng mà. . . không cam tâm nha!

Ngay lúc hai người dùng linh thức trò chuyện.

Oanh ——

Toàn bộ quảng trường lập tức sôi trào lên.

Hai người như nhận ra được cái gì, vội vàng nhìn về phía cửa lớn Vạn Thần Hư Thiên.

Chỉ thấy bốn đạo hồng quang chậm rãi từ bên trong bay ra, cuối cùng trực tiếp rơi vào bên cạnh chư vị Viện Chủ và Các Chủ, hóa thành bốn đạo nhân ảnh.

Trong đó đạo hào quang màu xanh khiến cho người ta chú ý.

Mọi người thấp giọng nói chuyện với nhau, tiếng nói truyền đến tai hai người Thẩm Thanh Thanh và Trần Tiên Đạo.

"Người mặc pháp bào màu xanh, hình như là quái. . . Trương Cảnh sư đệ."

"Tê —— "

"Thật là đáng sợ, hình như hắn chỉ dùng chín tháng thì lĩnh ngộ đạo ý viên mãn. Ngộ tính như vậy. . . ngộ tính như vậy. . . trời sinh Tiên chủng a!"

"Đúng vậy a, không biết Long Hồ Đạo Viện tìm được từ đâu."

"Hắc hắc, nghe nói Trương Cảnh sư đệ lĩnh ngộ Thái Âm Long Giao Đạo Ý, đúng lúc là đạo ý tương ứng với phương pháp tu hành của ta, không thể nói trước. . ."

"Sư huynh, tại sao ta cảm thấy lúc trước chúng ta quyết định trốn tránh Trương Cảnh sư đệ có chút qua loa."

Nghe đến đó.

Thẩm Thanh Thanh và Trần Tiên Đạo không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Trong Vạn Thần Hư Thiên còn có nội viện sư huynh trốn tránh Trương Cảnh?

Bọn họ khó mà tưởng tượng được.

Vị Trương sư huynh này đến cùng mang tới áp lực kinh khủng như thế nào cho rất nhiều nội viện!

——

Từng đạo ánh mắt nóng bỏng rơi trên người mình.

Trương Cảnh lập tức cảm thấy tê cả da đầu.

Nếu như những ánh mắt này đến từ các đệ tử ngoại viện hoặc là các sư huynh nội viện mình quen biết thì Trương Cảnh còn không đến mức như thế, thậm chí có thể không quan tâm.

Nhưng then chốt ở chỗ những ánh mắt này đều đến từ Viện Chủ với Các Chủ ba tòa đạo viện.

Đều là đại lão Kim Đan Thần Thông Cảnh. Ánh mắt tương đối trầm trọng. Khiến cho Trương câu Cảnh muốn xem nhẹ cũng không làm được.

Lúc này.

Một thân ảnh gầy gò chậm rãi đi đến bên người Trương Cảnh, khẽ vỗ vỗ vai của hắn, cổ vũ: "Trương Cảnh, lần này làm rất tốt."

Giọng nói có chút tang thương.

"Là do Các Chủ và chư vị sư huynh chỉ đạo!"

Trương Cảnh quay đầu, khách khí nói.

"Ha ha." Các Chủ chòm râu dê niềm nở cười một tiếng: "Tiểu gia hỏa khiêm tốn. Có thể lĩnh ngộ đạo ý viên mãn đều là thiên phú và nỗ lực của ngươi, chuyện này chúng ta không chỉ đạo được."

Cùng lúc đó.

Hết chương 204.
Bình Luận (0)
Comment