Chư vị Viện Chủ cùng Các Chủ cũng dồn dập nở nụ cười. Bầu không khí khiến cho Trương Cảnh cảm thấy khó chịu lập tức tiêu tán.
Sau đó.
Được Các Chủ mình dẫn dắt, Trương Cảnh bắt đầu làm quen ba vị Viện Chủ với mười mấy vị Các Chủ đang có mặt ở đây.
Những người này đối mặt Trương Cảnh thì dồn dập thiện ý chào hỏi, cũng để lại tín vật của mình, nói thẳng nếu như Trương Cảnh có thời gian có thể đến chỗ bọn họ làm khách.
Khi đi đến trước mặt Thần Tiêu Viện Chủ.
Trên mặt đối phương nở một nụ cười hiền hoà, nói khẽ: "Trương Cảnh, có thời gian nhớ tới Thần Tiêu Đạo Viện chúng ta làm khách, thuận tiện giúp chỉ đạo những nội viện không hăng hái đó một chút."
"Đúng vậy a, Trương Cảnh sư đệ, có thời gian nhớ tới. Tần Niệm sư muội cẩn thận, đến lúc đó chắc chắn sẽ chiêu đãi ngươi chu đáo."
Khâu Hàn bổ sung.
Lúc này.
"Hai người các ngươi có ý gì, định bắt cóc thủ tịch Long Hồ chúng ta, còn dùng mỹ nhân kế?"
Long Hồ Viện Chủ bỗng nhiên tức giận nói ra.
Sau đó hắn quay đầu, ý cười đầy mặt nhìn về phía Trương Cảnh: "Trương Cảnh, chờ tiến vào nội viện là biết. Những sư tỷ của ngươi đều khuynh quốc khuynh thành, còn nữa, ngươi cam lòng bỏ qua Thanh Thanh sư muội sao?"
Nghe đến đó.
Trên mặt Trương Cảnh lập tức lộ ra vẻ dở khóc dở cười. Bọn họ đều nghĩ cái gì thế! Hắn là dạng người như vậy sao?
Nghĩ tới đây.
Trương Cảnh không khỏi nhìn về phía kẻ cầm đầu Khâu Hàn sư huynh. Nhưng không ngờ được là đối phương lại ra hiệu cho mình, con mắt nháy không ngừng.
Có ý gì?
Trương Cảnh không khỏi quay đầu nhìn lại. Sau đó thấy một nữ tử dáng dấp đẹp đẽ giống như như búp bê đang dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn mình.
Trong đó có khâm phục, cũng có không cam lòng.
"Lĩnh ngộ một tia đạo ý? Cũng không tệ."
"Nhưng mà tại sao nàng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta? Hình như ta chưa từng trêu chọc nàng a?"
Trong lòng Trương Cảnh nghi ngờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một đạo độn quang cuốn theo lấy khí tức khủng bố chậm rãi từ trong Vạn Thần Hư Thiên bay ra, rơi thẳng vào trước người Trương Cảnh không xa, hóa thành một thân ảnh áo bào tím tướng mạo bình thường.
Quảng trường vốn vì Trương Cảnh xuất hiện mà lộ ra ồn ào lập tức im ắng lại.
Tất cả mọi người lập tức dời mắt từ trên người Trương Cảnh tới trên người Du Nguyên Minh.
Chân chính kim tính đạo cơ Trúc Cơ Cảnh!
Ba tòa đạo viện cộng lại cũng không biết bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện.
"Kim tính đạo cơ a!" Có người cảm thán một tiếng.
Du Nguyên Minh vừa ra tới thì cười chào hỏi ba vị Viện Chủ với chư vị Các Chủ, thoạt nhìn rất là quen.
Chẳng được bao lâu.
Du Nguyên Minh trực tiếp đi tới trước mặt Trương Cảnh.
"Trương Cảnh sư đệ, chúc mừng lĩnh ngộ đạo ý viên mãn! Xây thành kim tính đạo cơ ở trong tầm tay."
Ánh mắt hắn có chút phức tạp nhìn về phía Trương Cảnh, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng hóa thành một tiếng chúc mừng.
Trừ cái đó ra.
Du Nguyên Minh cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hiện tại xem ra vị sư đệ này nhận biết tự thân vượt xa người ngoài như hắn. Người ta kiên trì đi chân ý nhất đạo không phải là không có đạo lý. Còn lý do chuẩn bị rất sớm trước đó, khuyên đối phương đổi trận phù nhất đạo thì giờ phút này Du Nguyên Minh không nói ra được.
Huống hồ cho dù hắn muốn ——
Du Nguyên Minh không khỏi nhìn Viện Chủ và Các Chủ mình.
Không hề nghi ngờ.
Bây giờ nếu như có người kêu Trương Cảnh sư đệ đổi trận phù nhất đạo, người đầu tiên phản đối là hai vị này!
Đối diện hắn.
Trên mặt Trương Cảnh lộ ra một nụ cười chân thành, cũng chúc mừng: "Đa tạ sư huynh. Sư đệ cũng chúc mừng sư huynh, thành công thuế biến kim tính đạo cơ trong Vạn Thần Hư Thiên."
"Được, hai sư huynh đệ các ngươi đứng đó chúc mừng tới chúc mừng lui, thú vị sao?"
Các Chủ Thiên Pháp Các trêu ghẹo.
Nhưng mà mặc dù hắn nói như vậy nhưng nụ cười trên mặt lại cực kỳ lộ liễu, khóe miệng sắp ngoác đến mang tai. Biểu cảm đắc ý, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt như muốn phun ra lửa của những Các Chủ khác.
. . .
Sau hai canh giờ.
Hai chiếc bảo thuyền của Thần Tiêu Đạo Viện và Huyền Quang Đạo Viện chậm rãi bay lên, thẳng đến mây xanh, sau đó trực tiếp rời đi theo hướng ngược nhau.
Lần này Vạn Thần Hư Thiên mở ra, người thắng lớn nhất đương nhiên là Long Hồ Đạo Viện.
Nhất cử ra hai vị kim tính đạo cơ.
Đồng thời còn có một vị tu sĩ Luyện Khí Cảnh thành công ngộ đạo ý, qua một thời gian lại là một tồn tại đứng hàng Chân Linh Bảng.
Nhưng mà hai đạo viện khác cũng không phải là không có chút thu hoạch nào. Hai nhà đều có đệ tử Luyện Khí Cảnh thành công ngộ đạo ý, tương lai vẫn đáng để mong chờ.
Giờ phút này.
Trên xích hồng bảo thuyền.
Tần Niệm đứng ở đầu thuyền, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Long Hồ Đạo Viện phía dưới, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
"Sư muội, tại sao đứng ở chỗ này? Chẳng lẽ là đang suy nghĩ đến Trương Cảnh sư đệ?"
Một đạo độn quang lóe lên.
Bóng dáng Khâu Hàn xuất hiện bên cạnh Tần Niệm, vừa cười vừa nói: "Yên tâm, vừa nãy Viện Chủ và sư huynh đã mời Trương Cảnh sư đệ, chờ hắn tới Thần Tiêu Đạo Viện chúng ta, ngươi thổ lộ phương tâm cũng không muộn. Nếu có thể giữ Trương Cảnh sư đệ lại Thần Tiêu thì ngươi lập công lớn."
"Trương Cảnh sư đệ thiên phú trác tuyệt, hơn nữa tuổi tác tương tự sư muội, quả là lương phối a!"
Nghe được lời nói này.
Trên gương mặt đẹp đẽ trắng nõn của Tần Niệm trở nên đỏ hồng say lòng người.
Nàng khẽ dậm chân, giận trách: "Sư huynh ngươi luôn không đứng đắn như vậy. Lúc trước sư muội đã thề đời này chỉ cống hiến cho đại đạo. Không phải ngươi không biết."
"Ai, đáng tiếc a."
Khâu Hàn than nhẹ một tiếng, sau đó hỏi: "Vậy lúc nãy ngươi nhìn cái gì?"
"Cái gì cũng không nhìn. Sư muội chỉ nghĩ Trương Cảnh thiên phú như vậy, còn tính là người sao? Ngắn ngủi chín tháng thì lĩnh ngộ một loại đạo ý từ không tới có, viên mãn chi cảnh! Có thể nói là quái vật!"
"Có quái vật như thế này tồn tại, chúng ta tu hành có phải là hài hước lắm không?"