Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 262 - Chương 262. Sư Huynh Tên Là Cát Thanh Thần (2)

Chương 262. Sư huynh tên là Cát Thanh Thần (2)
Chương 262. Sư huynh tên là Cát Thanh Thần (2)

Cao hứng bất quá ba năm hơi thở.

Ánh mắt ba người đột nhiên ngốc trệ.

Trong nháy mắt.

Trong tay Trương Cảnh bỗng nhiên xuất hiện một tấm kim lục.

Phía trên in ấn ký đặc thù của chư giới phòng đấu giá, vô cùng dễ thấy.

...

"Cái đó là... khách quý kim lục của chư giới phòng đấu giá?"

Ba người.

Trong nháy mắt, nam tử dẫn đầu nhận ra thứ trong tay Trương Cảnh, trong lòng nhịn không được líu lưỡi.

Theo sát mà đến chính là không hiểu.

Tại sao đối phương chỉ là một đệ tử Trúc Cơ mà lại có thứ này? !

Phải biết phía sau chư giới phòng đấu giá là Vạn Bảo Tiên Môn, cùng là thế lực truyền thừa đỉnh cấp, đối phương không cần thiết, cũng không thể vì lấy lòng Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn mà đưa khách quý kim lục trân quý cho một đệ tử chỉ là Trúc Cơ Cảnh.

Trừ phi ——

Là chư giới phòng đấu giá nể mặt một vị tồn tại nào đó ở phía sau người này. Mà toàn bộ Huyền Hoàng Giới, tồn tại có thể khiến cho chư giới phòng đấu giá nể tình có thể nói là ít càng thêm ít, mỗi một vị đều tiếng tăm lừng lẫy.

Nghĩ tới đây.

Nam tử không khỏi đánh trống lui quân. Mới nãy đệ tử kim bào của Ất Đạo Môn bộc phát ra khí tức cũng đầy đủ để hắn rung động.

Tuổi còn nhỏ. Triển lộ thực lực đã mơ hồ vượt qua mình.

Nhưng mà trước mắt. Trong số hai người này, người chưa ra tay có lẽ kinh khủng hơn.

"Đây là vận khí quái quỷ gì, đụng phải Trúc Cơ quái vật của Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn?"

Nam tử cười khổ nói.

Lúc này.

"Sư huynh, hình như hai người của Thái Ất Đạo Môn lấy được Tiên Tinh từ tấm giấy vàng cổ quái đó, chúng ta... có nên tranh một chút hay không? Dù sao nếu như không thể ở chỗ này, chúng ta phải ra ngoài thành ở."

Sau lưng, sư muội nhẹ giọng hỏi.

Bên cạnh, ánh mắt sư đệ nhìn về phía nam tử lóe ra một tia ý động.

"Được rồi, dù sao bọn họ cũng tới trước, mọi người đều là đệ tử truyền thừa đỉnh cấp, phải dĩ hòa vi quý! Như vậy đi, một tòa cung điện còn lại để cho sư muội ở, ta và Ninh sư đệ ở ngoại thành."

Vừa nói dứt câu.

Sư đệ và sư muội lập tức dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nam tử.

Dĩ hòa vi quý?

Đây là lời mà sư huynh nhà mình có thể nói ra?

Hai người còn muốn nói gì.

Song khi chú ý tới ánh mắt nghiêm túc của nam tử thì bọn họ không khỏi co rụt cổ lại.

...

"Quý khách, đây là chìa khoá, xin cầm lấy. Thần thức dò vào là có thể cảm ứng được vị trí cung điện."

Nữ tử hai tay đưa hai cái ngọc thìa cung điện cho Trương Cảnh.

Ánh mắt nàng không tự giác liếc về phía tấm kim lục đó, nhất là ấn ký chư giới phòng đấu giá mặt ngoài kim lục, trong mắt hiện lên chấn kinh nồng đậm.

Cho tới hôm nay nàng mới biết hóa ra trên thế giới còn có người có thể tùy thời tùy chỗ câu thông chư giới phòng đấu giá, có thể giao dịch bảo bối.

"Đây chính là đệ tử thế lực truyền thừa đỉnh cấp nhân tộc ta có thể hưởng thụ được tài nguyên a?"

Nữ tử tràn đầy hâm mộ.

Khó trách nhiều người dù là đánh vỡ đầu cũng muốn gia nhập bảy thế lực truyền thừa đỉnh cấp.

Mà giờ khắc này.

Đối diện nữ tử.

Trương Cảnh trực tiếp đưa một viên ngọc thìa tới trước mặt Khúc Quân Hầu, cười nói ra: "Khúc huynh, ba ngàn năm trăm khí vận, tương lai trở lại Đạo Môn đưa ta."

"Ba ngàn năm trăm khí vận?"

Khúc Quân Hầu kinh ngạc nói.

"Không tệ, đắt vô cùng. Đúng là trăm năm không khai trương, khai trương ăn trăm năm a." Trong mắt Trương Cảnh hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Khi dùng khách quý kim lục hối đoái Tiên Tinh hắn mới kinh ngạc phát hiện, tỉ lệ hối đoái cao tới một trăm so một.

Tính như vậy.

Thuê cung điện ba tháng rưỡi tốn ba ngàn năm trăm khí vận!

Phải biết, cho dù là Trụ Hà Kim Sa là bảo vật ẩn chứa lực lượng thời gian, căng hết cỡ cũng mới một trăm khí vận một hạt.

Mà trong lúc hai người nói chuyện.

Trong một tòa cung điện cách đó không xa, một nam tử thân mặc pháp bào màu xanh lặng yên đi ra, tướng mạo cực kì phổ thông, nhưng giữa lông mày lại dẫn theo một tia ngạo ý.

Khi thấy Trương Cảnh và Khúc Quân Hầu.

Nam tử khẽ giật mình.

"Đệ tử Thái Ất Đạo Môn chúng ta? Sách, người của chín vực nhất mạch."

Ánh mắt của hắn đầu tiên là đảo qua ngọc thìa trên tay Trương Cảnh cùng Khúc Quân Hầu, sau đó lại đảo qua ngọc thìa duy nhất trên tay ba người của Chu Thiên Tinh Thần Điện.

Trong lòng có chút suy đoán.

Một cái chớp mắt tiếp theo.

Đối phương sải bước ra, trong chớp mắt đã đến trước mặt nữ tử Kim Đan mềm mại đáng yêu, lạnh nhạt hỏi: "Nơi này chỉ còn lại ba tòa cung điện cuối cùng?"

Nữ tử nghe vậy khẽ gật đầu.

Nam tử gật đâu.

Sau đó hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Trương Cảnh cùng Khúc Quân Hầu, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, nói khẽ: "Hai vị sư đệ, sư huynh tên Cát Thanh Thần! Các ngươi có chịu nể mặt sư huynh, tặng chìa khoá cung điện trong tay cho hai vị đạo hữu Chu Thiên Tinh Thần Điện?"

"Bọn họ chính là bạn cũ của sư huynh."

"Yên tâm, Tiên Tinh các ngươi tổn thất sư huynh sẽ trả lại, như thế nào?"

"Trương huynh, ta nghe các sư huynh trong Nguyên Thanh Cảnh Động Thiên nói, người này là đệ tử ký danh của Kim Đình Hạo Dương Động Thiên, tự xưng là Trúc Cơ Cảnh mạnh nhất Thiên Giới nhất mạch, không đúng, là Trúc Cơ Cảnh mạnh nhất Thái Ất Đạo Môn."

"Lần này đối phương tham gia bí cảnh, mục tiêu chính là Trúc Cơ đệ nhất."

Khúc Quân Hầu dùng thần thức truyền âm cho Trương Cảnh.

Trong giọng nói có chút khinh thường.

Nghe vậy.

Trương Cảnh lập tức giật mình.

Hắn còn nghi hoặc gia hỏa không hiểu thấu chạy đến trước mặt mình, ngạo khí bức người này là nhân vật bậc nào.

Hóa ra là Thiên Giới nhất mạch 'Trúc Cơ mạnh nhất'.

Ánh mắt Trương Cảnh không khỏi đảo qua đối phương, chợt thất vọng lắc đầu.

Thực lực còn được.

Nhưng so với Khúc Quân Hầu thì vẫn hơi kém một chút.

Chỉ có lớn tuổi một chút.

Hết chương 262.
Bình Luận (0)
Comment