Chờ chút! Không phải là người này ỷ vào tuổi của mình cho nên mới dám không chút kiêng kỵ, khắp nơi gọi người là sư đệ như thế chứ.
Trương Cảnh thầm nghĩ.
Dù sao nếu là bàn về thực lực, gia hỏa này đâu có hay hơn ai?
Hắn đoán nếu toàn lực ra tay. Dù là không sử dụng ngụy bản Tiên Thiên Nguyên Sơ Linh Quang thì 'Sư huynh' này cũng tối đa chỉ có thể chống hai mươi hơi thở dưới tay mình.
Đối diện hai người.
"Hai vị sư đệ cân nhắc thế nào? Các ngươi yên tâm, Tiên Tinh tổn thất sư huynh sẽ bù đắp, xin nể mặt sư huynh."
Mắt thấy hai người Trương Cảnh chậm chạp không chịu đáp lại.
Cát Thanh Thần không khỏi hỏi lần nữa.
Cố gắng nhấn giọng, có chút không kiên nhẫn và tức giận.
Lúc này.
Chỉ thấy Trương Cảnh động.
Hắn mí mắt khẽ nâng, nhẹ nhàng lườm đối phương một chút, ánh mắt chán ghét gần như không che giấu.
"Chẳng ra sao cả, nếu như Cát đạo hữu muốn trông nom cố nhân, có thể nhường cung điện mình thuê lại, mượn hoa hiến phật như vậy có chút quá đáng."
Dứt lời.
Trương Cảnh quay người rời đi.
Không để ý mặt mũi đồng môn sư huynh đệ trước mặt chút nào. Đương nhiên cũng không cần bận tâm. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với người của Thiên Giới nhất mạch.
Quả thực bị kinh hãi.
Tính cách tự cho mình siêu phàm như thế, không biết là trưởng thành dưới hoàn cảnh như thế nào. Có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng.
Nhưng mà Trương Cảnh trong lòng cũng biết trong Thiên Giới nhất mạch, loại người này cũng không nhiều.
Nếu không trong Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn, chín vực nhất mạch cũng sẽ không bị Thiên Giới nhất mạch áp chế đến thảm như vậy.
"Người này không phải là pháo hôi do Thiên Giới nhất mạch đẩy ra chứ?"
Trương Cảnh nhíu mày suy đoán.
Nhưng mà sau một khắc.
Chỉ thấy hắn tựa như nghĩ thông cái gì, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Có cần phải suy nghĩ nhiều như vậy a?
Mặc kệ đối thủ là ai, toàn diện giẫm chết là xong rồi.
Mà giờ khắc này.
Tại chỗ.
Ánh mắt Cát Thanh Thần đờ đẫn mà nhìn hai bóng người càng đi càng xa, thật lâu khó mà tỉnh táo lại.
Hai người đó... không thèm quan tâm tới thỉnh cầu của hắn như vậy.
Thậm chí không có nể mặt Cát Thanh Thần hắn chút nào. Rõ ràng đã nói như vậy, có thể đền bù Tiên Tinh cho đối phương, bọn họ còn muốn thế nào?
Trong nháy mắt, Cát Thanh Thần vô cùng tức giận. Khí huyết dâng lên, sắc mặt trở nên đỏ như máu mà mắt trần có thể thấy được.
"Ha ha, một chút lễ phép cũng không hiểu, cũng không biết tôn kính sư huynh! Hạ giới chín vực nhất mạch quả nhiên là một đám nhân tộc quê mùa, đạo tắc trong cơ thể không hoàn thiện."
Trong lòng hắn nghĩ.
Liên tiếp hít sâu mấy hơi.
Sắc mặt Cát Thanh Thần mới khôi phục như thường.
Sau đó hắn nhìn về phía ba người đối diện, chắp tay khách khí nói: "Cát mỗ quản giáo không nghiêm, lại thêm những đệ tử hạ giới chín vực nhất mạch khó mà giáo hóa, cho nên mới khiến hai vị sư đệ bất thành khí mạo phạm ba vị, mong rằng Sử đạo hữu chớ để ở trong lòng."
"Nhưng mà ba vị yên tâm, nếu gặp được trong bí cảnh, đến lúc đó Cát mỗ hảo hảo giáo huấn hai người kia một chút."
"Ừm, Cát đạo huynh, hai người này ngươi..."
Ba người, nam tử dẫn đầu sắc mặt cổ quái nói.
Hắn nghĩ không ra.
Thực lực cũng chỉ mạnh hơn mình một chút, Cát Thanh Thần lấy đâu ra tự tin nói muốn giáo huấn hai Trúc Cơ quái vật đó?
Còn quản giáo... gia hỏa này cũng có can đảm nói a.
Vốn đang định nhắc nhở đối phương một phen.
Nhưng giây phút này.
Nam tử đột nhiên thay đổi chú ý.
...
Thời gian ung dung mà qua.
Nhoáng một cái đã nửa tháng.
Oanh ——
Nương theo một đạo tiếng vang rung khắp chân trời.
Cổng vòm đá trăm trượng chính giữa Kiêu Vân Tiên Thành trong nháy mắt ngưng tụ thành thực chất.
Một phương giới vực rối ren như ẩn như hiện chậm rãi xuất hiện sau cửa đá.
Nối liền đất trời, úy vi tráng quan.
Mà trong khu vực cách Kiêu Vân Bí Cảnh chi môn chỉ mấy dặm. Ngàn vạn cung điện tinh xảo gần như đồng thời mở cửa ra.
Từng đạo bóng người tản mát ra khí tức Trúc Cơ viên mãn chậm rãi từ sau cửa đi ra, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Trước cửa một tòa cung điện nào đó.
"Cuối cùng cũng bắt đầu."
Trương Cảnh khẽ thở một hơi, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng thâm thúy.
Vừa nói dứt câu.
Hắn lập tức lên đường đi đến bí cảnh.
Giờ khắc này.
Vô số đạo bóng người như Trương Cảnh nhao nhao từ các ngõ ngách trong Kiêu Vân Tiên Thành đi đến bí cảnh trung ương.
Giờ phút này, nếu có người đứng trên không tiên thành kéo dài nghìn dặm thì chắc chắn sẽ phát hiện mỗi một lối đi, mỗi một cái góc trong tiên thành mênh mông, chỉ trong một cái chớp mắt lập tức chật ních tu sĩ, như là cá diếc sang sông.
Biển người mấy trăm ngàn vạn mà tính hóa thành dòng lũ bàng bạc, thế không thể đỡ dũng mãnh lao tới.
Cả tòa tiên thành trong khoảnh khắc hóa thành một chiếc thuyền con trong sóng lớn, phảng phất sau một khắc sẽ lật úp.
...
Ngoại thành.
Một gian lầu các nhìn cực kì đơn sơ.
Một nam tử vẻ mặt già nua trịnh trọng mặc pháp bào mới tinh vào. Hắn nhìn về phía Kiêu Vân Bí Cảnh. Ánh mắt hiện lên một tia kiên quyết.
Dưới tâm tình kích động, pháp lực trong cơ thể bắt đầu sôi trào cuồng bạo, một đạo khí tức cường hoành mạnh hơn Trúc Cơ Cảnh viên mãn phổ thông mấy bậc lan tràn ra.
"Tuổi thọ sắp tới, sống hay chết xem lần này."
"Như thành thì có đầy đủ khí vận mua sắm linh dược duyên thọ, sống lại một đời không phải hi vọng xa vời, nếu không thành, vậy thân tử đạo tiêu thôi, không hối hận."
Nam tử già nua cười tự nhủ.
...
Nội thành.
Một tòa động phủ tới gần trung tâm.
Một nữ tử váy xoè hình dáng tướng mạo điệt lệ đang nâng gò má, ngơ ngác nhìn cảnh tượng biển người chen chúc bên ngoài, không khỏi cảm thán: "Thật nhiều người a!"
Mà sau lưng nữ tử.
Một nam tử cười giải thích: "Người đương nhiên nhiều, phải biết mỗi lần Kiêu Vân Bí Cảnh mở ra đều sẽ hấp dẫn vô số thiên tài Trúc Cơ Cảnh của Thất Thiên Giới, còn có cường giả Kim Đan Thần Thông Cảnh tham gia, chỉ riêng những người này đoán chừng có mấy ngàn vạn."