"Chớ nói chi là còn có những người từ các Thiên Giới chạy tới, còn có tu sĩ bản thổ muốn tới xem cảnh tượng rầm rộ của Động Chân Hoa Diệu Thiên chúng ta, số lượng phải vạn vạn."
Dứt lời.
Nam tử đột nhiên nhìn về phía cô gái trẻ tuổi trước mặt, dặn dò: "Tinh Nhi, mặc dù Động Chân Hoa Diệu Thiên Giới chúng ta rộng lớn vô biên nhưng tông môn có được Thiên Tiên Chân Quân lại chỉ có mười chín. Nếu như ngươi muốn chọn một cái gia nhập vào thì lần này nhất định phải tiến vào top một vạn Trúc Cơ Cảnh mới có nắm chắc."
"Ai nha, Tinh Nhi biết rồi."
Cô gái trẻ tuổi bĩu môi, nũng nịu nói.
Mà giờ khắc này.
Trong lòng của nàng lại có ý nghĩ hoàn toàn khác.
"Không biết truyền thuyết thiên tài Trúc Cơ của bảy thế lực truyền thừa đỉnh tiêm sẽ mạnh như thế nào? Nếu như đánh bại bọn họ, có lẽ ta sẽ có tư cách gia nhập những truyền thừa đỉnh tiêm đó."
Rất hiển nhiên.
Nàng không muốn gia nhập tông môn có Thiên Tiên Chân Quân tồn tại mà là khát vọng... tiến vào bảy thế lực nhân tộc đỉnh cấp.
...
Quảng trường, trước cửa đá bí cảnh cổ xưa.
Ánh mắt Trương Cảnh từ đằng xa khẽ quét qua.
Trong mắt.
Biển người lít nha lít nhít không ngừng vọt tới nơi đây, tựa như vô cùng vô tận.
Trăm vạn, ngàn vạn...
Trương Cảnh đã không cách nào tính ra số lượng người tới.
"Còn tốt lúc trước thuê cung điện cách nơi này không xa cho nên mới là nhóm đầu tiên đuổi tới bí cảnh chi môn, bằng không..."
Trong lòng hắn có chút may mắn.
Không biết đi qua bao lâu.
Cửa đá bí cảnh bắt đầu hơi rung động, trên đó, một đạo quang huy tĩnh mịch hiện lên.
Phía sau cửa lặng yên xuất hiện một cổ đạo rộng lớn, cực kỳ pha tạp, lan tràn đến cuối tầm mắt.
Chỉ một thoáng.
Trong lòng tất cả mọi người bao gồm Trương Cảnh xuất hiện một đạo tin tức.
“Kiêu Vân Bí Cảnh đã mở ra, người tham dự có thể đi vào!”
Ánh mắt hắn không khỏi ngưng lại.
Sau đó không chút do dự, Trương Cảnh trực tiếp đi đến chỗ cửa đá cổ xưa của bí cảnh, thân hình như điện.
Bởi vì tới sớm cho nên vị trí của hắn bây giờ cách cửa đá bí cảnh vô cùng gần.
Chỉ ba năm hơi thở.
Trương Cảnh trực tiếp xuyên thẳng qua cửa đá cổ xưa, biến mất không thấy gì nữa.
Mà sau lưng hắn.
Biển người chen chúc bắt đầu di chuyển về phía trước.
Chợt nhìn, cửa đá bí cảnh giống như hóa thân thành một con cự thú thần bí, mỗi thời mỗi khắc đều thôn phệ ngàn vạn tu sĩ Kim Đan Trúc Cơ và.
...
Kiêu Vân Bí Cảnh, tầng cao nhất, một không gian kỳ dị.
Giờ phút này, bảy bóng người lẳng lặng ngồi xếp bằng ở đó, thân mặc pháp bào màu sắc khác nhau, trên người tán phát tiên linh chi khí nồng đậm, đủ loại đạo tắc pháp lý đan dệt xung quanh những bóng người này, giống như lộ ra một loại thiên địa vận hành chi đạo nào đó.
Hoặc khỏa khỏa Thái Cổ Tinh Thần hoành không, hoặc Cực Quang Nguyên Từ xé rách thế giới, hoặc vạn bảo vạn pháp vạn linh sinh sinh bất hủ...
"Ha ha, chư vị đạo huynh, xem ra lần này người tham gia Kiêu Vân Bí Cảnh nhiều hơn lần trước không ít."
Một bóng người vừa cười vừa nói.
"Còn không phải sao, căn cứ bên Kiêu Vân Tiên Thành báo tin, lần này Trúc Cơ Cảnh tham gia Kiêu Vân Bí Cảnh khoảng chừng ba trăm tám mươi ngàn ngươi, Kim Đan Cảnh cũng có bốn triệu."
Bóng người quanh thân quấn quanh bảo quang phức tạp chậm rãi đáp lại, chợt cảm thán: "Sách, nhiều người tham gia như vậy, lần này Trúc Cơ Cảnh đệ nhất và Kim Đan Cảnh đệ nhất, chỉ khí vận thì có thể kiếm đầy bồn đầy bát. Chớ nói chi là —— đây là lần đầu tiên mở ra sau khi Kiêu Vân Bí Cảnh triệt để hoà vào Huyền Hoàng Giới, trong đó chắc chắn có cơ duyên."
"Đạo huynh có biết là cơ duyên gì?"
"Không rõ lắm, Kiêu Vân Bí Cảnh chi linh này cực kì cảnh giác, trước giờ chưa từng lộ ra chút nào."
"Ha ha, xem ra đúng là đồ tốt, nếu không tên đó sẽ không có thái độ như thế."
"Đúng vậy!"
Đạp đạp ——
Một cổ đạo pha tạp tang thương tựa như vĩnh viễn không cuối, từng tiếng bước chân vang lên.
Trương Cảnh từng bước một tiến về phía trước.
Chung quanh hư vô đen kịt một màu.
Yên tĩnh! Kiềm chế!
Nhưng mà trên mặt lại không có chút dị sắc nào, ánh mắt yên tĩnh.
...
Không biết đi được bao lâu.
Phía trước không xa.
Một tia sáng yếu ớt đột nhiên đập vào mi mắt.
"Cuối cùng đến rồi sao?"
Ánh mắt vốn bình thản của Trương Cảnh không khỏi có chút lấp lóe.
Hít sâu một hơi.
Sau đó hắn không nhanh không chậm trực tiếp đi đến chỗ phát ra ánh sáng.
Nửa khắc đồng hồ sau.
"Tiến vào Kiêu Vân Bí Cảnh cần mười vạn khí vận, thanh toán không?"
Trong lòng hiện lên một đạo tin tức.
Trương Cảnh không khỏi quay đầu nhìn vị trí dưới chân. Nơi đó là một cửa đá nặng nề. Cửa đá đóng chặt, lộ ra một tia khí cơ không thể phá vỡ.
Sau đó hắn lại dời mắt đến trước người. Một quang cầu thuần trắng lớn bằng nắm đấm lơ lửng giữa không trung, tản ra đạo đạo quang huy ấm áp. Rõ ràng gần trong gang tấc lại mang tới cho Trương Cảnh cảm giác khoảng cách vô cùng xa xôi.
Chậm rãi thu tầm mắt lại.
"Mua!"
Trương Cảnh không chút nghĩ ngợi đáp lại.
Vừa nói dứt câu.
Từng tia từng sợi ánh sáng sáng chói từ trên người hắn tiêu tán ra, sau đó nhanh chóng dung nhập quang cầu thuần trắng.
"Khí vận chi lực hiện ra dáng vẻ thực?"
Ánh mắt Trương Cảnh hiện lên một tia kinh dị. Ánh mắt không tự giác đi theo khí vận quang hoa, lại rơi vào quang cầu.
Oanh ——
Bên tai vang lên từng tiếng kinh đào hải lãng.
Trong mắt Trương Cảnh.
Quang cầu chỉ bằng nắm đấm cực tốc dài ra.
Chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một ngôi sao trời màu trắng lóe mắt, mặt ngoài bị một mảnh hãn hải bát ngát không bờ, cuồng bạo đến cực điểm bao bọc.
“Khí vận: Một trăm ba mươi bảy ngàn ba trăm mười bảy tỷ lẻ chín mươi tám triệu.”
Một hàng chữ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Hơn nữa số lượng trên đó còn đang lấy một tốc độ cực kì khoa trương nhảy lên. Mỗi một hơi thở, mỗi một giây đều là hàng trăm triệu khí vận.
"Đây là... tổng ngạch ban thưởng khí vận của Kiêu Vân Bí Cảnh lần này."
Trương Cảnh suy đoán.