Theo Trương Cảnh biết. Nhân Hoàng Đạo Đình chưởng khống một trong số Thất Thiên Giới nhân tộc, Thái Dục Cực Hoàng Thiên.
Khác với Thanh Tiêu Huyền Minh Thiên mình ở. Thái Dục Cực Hoàng Thiên mênh mông vô biên, trên đó chỉ có một thế lực Tiên Đạo, đó chính là Nhân Hoàng Đạo Đình, cao cao tại thượng, chúa tể hết thảy.
Nhân đạo pháp võng bao phủ thiên địa u minh, giám sát hết thảy Tiên Ma Nhân Thần Quỷ. Giới luật chế độ vô cùng sâm nghiêm. Bách tính bá tính muốn bước vào con đường trường sinh, đường tắt duy nhất chính là vào Đạo Đình làm quan.
Trong lúc Trương Cảnh trầm tư.
Bốn người đã đi vào trên đài.
"Vị này là Trương Cảnh sư đệ chứ, còn có Khúc Quân Hầu sư đệ, có muốn ta giới thiệu ba vị đạo huynh này cho các ngươi? Dù sao các ngươi đến từ hạ giới, kiến thức ít nhiều có chút khiếm khuyết, chắc chắn không hiểu rõ rất nhiều thiên tài thiên giới."
Cát Thanh Thần đi đến trước mặt Trương Cảnh cùng Khúc Quân Hầu, cúi đầu nhìn bọn họ, đồng thời cười mỉm nói.
Ngạo ý trên mặt như muốn muốn ngưng tụ thành thực chất.
Một bên khác.
Sắc mặt nam tử họ Cơ đến từ Nhân Hoàng Đạo Đình không thay đổi chút nào, giống như không nhìn thấy hết thảy xảy ra trước mắt.
Mà nam tử họ Vọng của Thủy Tổ Ma Giáo thì ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Cát Thanh Thần cùng Trương Cảnh. Trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Chỉ có nam tử họ Sử trước đó đã gặp hai người Trương Cảnh thấy cảnh này thì không khỏi hơi biến sắc mặt.
Hắn không ngờ được là Cát Thanh Thần lại làm ra cử động như vậy, quả thực không quá lý trí. Mấu chốt là... hai người đối diện hắn không dễ chọc!
Sao lại phải đụng vào cơ chứ?
Có lòng muốn nhắc nhở đối phương. Nhưng khi nam tử họ Sử chú ý tới ánh mắt Trương Cảnh, lời đến khóe miệng lại bị trực tiếp nuốt trở vào.
Chỉ thấy hắn nở một nụ cười thiện ý với hai người Trương Cảnh, sau đó không để lại dấu vết lui lại một bước.
Mà giờ khắc này.
Trên chỗ ngồi.
Trương Cảnh hơi khẽ ngẩn đầu, nhìn Cát Thanh Thần một chút, ánh mắt hiện lên một tia lãnh ý.
Sau đó hắn trực tiếp đứng lên.
Cùng lúc đó.
Nụ cười trên mặt Khúc Quân Hầu bên cạnh đột nhiên biến mất, cũng đứng dậy.
Trương Cảnh đang muốn nói cái gì. Nhưng không ngờ trong tầm mắt có một nam tử kim quang che thể, hai mắt xích hồng lắc lư đi vào trong điện, khí tức dã tính khủng bố sắc bén băng lãnh mà tràn ngập hung lệ trong khoảnh khắc tràn ngập trong điện.
Khiến cho người ta lạnh cả mình!
"Sách, nghe nói nơi này tụ tập không ít thiên tài yêu nghiệt nhân tộc các ngươi, Bằng gia bất tài, chuyên tới để lĩnh giáo một phen. Ai là người lợi hại nhất trong số các ngươi, nhanh ra đây chiến ba trăm hiệp với gia gia ta."
Giọng nói cực kỳ kiệt ngạo lập tức vang lên trong điện.
"Chư Thiên Vạn Linh nhất tộc? Hôm nay đúng là xúi quẩy, ngưu quỷ xà thần gì đều tới."
Trương Cảnh ánh mắt lóe lên, trong lòng mắng thầm.
Sau đó hắn đột nhiên nhận ra được cái gì, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười ranh mãnh, nói: "Cát sư huynh, không phải ngươi được xưng là Trúc Cơ Cảnh mạnh nhất Thái Ất Đạo Môn a? Gia hỏa này nói hẳn là ngươi chứ?"
Trong cảm giác của Trương Cảnh. Gia hỏa Chư Thiên Vạn Linh nhất tộc đột nhiên xông tới này thực lực còn mạnh hơn Cát Thanh Thần một chút.
Nếu như hai người bọn họ đối đầu.
Sợ là Cát Thanh Thần phải nếm chút khổ sở.
Mà dưới đài.
Trương Cảnh vừa nói dứt câu thì nghe đông đảo đệ tử Thiên Giới nhất mạch phía dưới căm giận hô: "Gia hỏa phách lối từ đâu tới, còn dám khiêu chiến Cát Thanh Thần sư huynh?"
"Đúng đấy, khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt, chớ tự rước lấy nhục."
. . .
Nghe vậy.
Nam tử kim quang che thể dưới đài nhếch miệng cười một tiếng, sau đó hai mắt xích hồng khóa chặt Cát Thanh Thần một thân pháp bào màu xanh.
"Cát Thanh Thần? Tên bá khí mười phần, không biết có dám đi Lôi Tiên Đài một chuyến? Ganh đua cao thấp với Bằng gia ta?"
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt Cát Thanh Thần lập tức tối sầm. Hắn đương nhiên có thể cảm nhận được khí tức khủng bố trên người đối phương, trong lòng hiểu mình cũng không tất thắng. Thế nhưng dưới tình huống này, hắn không được lùi bước.
Dù sao người ta chỉ mặt gọi tên.
Nghĩ tới đây.
Cát Thanh Thần không khỏi hận trừng mắt nhìn Trương Cảnh một chút.
Đều là người này gây ra!
Uổng cho mình còn hảo tâm muốn giới thiệu mấy thiên tài dẫn tới cho đối phương làm quen.
Lấy oán trả ơn quả nhiên là thói quen của đám người hạ giới thô bỉ này!
"Uy! Tên Cát Thanh Thần kia, gia gia ta ở Lôi Tiên Đài chờ ngươi. Ha ha, ta cũng muốn xem thử xem Trúc Cơ mạnh nhất Thái Ất Đạo Môn ngươi có bao nhiêu cân lượng!"
Kèm theo đó là tiếng cười cực kỳ khoa trương.
Nam tử mắt đỏ kiệt ngạo quay người đi ra ngoài, bóng người chậm rãi biến mất trong tầm mắt mọi người.
Rất hiển nhiên. Đối phương đã tiến đến Lôi Tiên Đài chờ Cát Thanh Thần.
Mà tại chỗ.
Cảm nhận được vẻ tùy tiện trong lời nói của nam tử mắt đỏ. Ánh mắt Cát Thanh Thần đột nhiên không ngừng lấp lóe, tựa hồ có chút do dự.
Bên cạnh.
Nam tử họ Cơ đến từ Nhân Hoàng Đạo Đình ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Cát Thanh Thần ẩn ẩn toát ra vẻ thúc giục.
"Cát đạo huynh, lần này ngươi không thể lui. Còn lo lắng cái gì, chớ có làm mất mặt nhân tộc ta!"
Người này vừa dứt lời.
Sau đó Khúc Quân Hầu thêm mắm thêm muối nói ra: "Cát sư huynh, đừng quên, bây giờ ngươi đại biểu Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn chúng ta! Nếu không đi thì chẳng phải là khiến cho tên kia thậm chí Chư Thiên Vạn Linh trận doanh coi thường Đạo Môn."
Dứt lời.
Khúc Quân Hầu nhịn không được đưa mắt nhìn Trương Cảnh dáng vẻ như không liên quan gì đến mình bên cạnh.
Ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ khâm phục.
"Vẫn là Trương huynh biết chơi a!" Trong lòng của hắn nói thầm.
Một bên khác.
Mắt thấy Cát Thanh Thần chậm chạp không chịu đáp lại, trên mặt nam tử họ Vọng đến từ Thủy Tổ Ma Giáo lập tức lộ ra dị sắc.