Sau đó thấy hắn đi đến trước người đối phương, cười nói ra: "Cát đạo huynh, cứ yên tâm đi thôi. Nếu như ngươi bại thì ta sẽ ra tay."
Trong giọng nói tràn đầy cuồng ngạo và tự tin.
"Đạo huynh đừng để ý, kẻ này là Xích Mục Kim Bằng nhất tộc của Chư Thiên Vạn Linh trận doanh, trời sinh thân hòa kim chi nhất đạo, thực lực cực kỳ cường hoành. Từng giương hung uy ở đấu trường thứ nhất, ngay cả một vị động thiên sư huynh Chu Thiên Tinh Thần Điện chúng ta đều bị đánh bại dễ dàng."
"Không được dò xét a!"
Đứng ở bên ngoài, nam tử họ Sử đến từ Chu Thiên Tinh Thần Điện tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt ngưng trọng nhắc nhở.
Cát Thanh Thần ánh mắt ngưng lại. Trong lòng của hắn rõ ràng làn này mình không đi cũng không được, đi cũng không xong.
Hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
"Vốn còn muốn giữ át chủ bài lại tranh đoạt Trúc Cơ đệ nhất bí cảnh lần này, nhưng... phiền toái!"
Trong lòng hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
Nghĩ tới đây.
Cát Thanh Thần không khỏi lạnh lùng nhìn Trương Cảnh cùng Khúc Quân Hầu một chút, lạnh giọng nói: "Trương sư đệ, còn có Khúc sư đệ, chờ sư huynh đánh bại súc sinh đó, dứt khoát lên Lôi Tiên Đài kiểm tra thực lực hai người các ngươi."
Sau đó.
"Mấy vị đạo huynh, đến Lôi Tiên Đài, xem ta dạy dỗ Xích Mục Kim Bằng cuồng vọng đó như thế nào."
Cát Thanh Thần nhìn chằm chằm ba nam tử mình mời tới, khẽ nói.
"Thiện!"
"Ha ha, vậy ta chờ mong thủ đoạn của Cát đạo huynh."
Trong lúc nói chuyện.
Bốn người trực tiếp quay người rời khỏi điện.
Tại chỗ.
Trương Cảnh cùng Khúc Quân Hầu với hai đệ tử động thiên chín vực nhất mạch còn lại không khỏi nhìn nhau một cái, sau đó cũng đi ra ngoài điện.
Phía dưới, trên chỗ ngồi.
Trông thấy một màn này. Đông đảo đệ tử trong điện ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mờ mịt không biết làm sao.
"Thẩm sư huynh, đạo trà hội..."
Một nam tử không khỏi nhìn về phía Thẩm Sơ. Dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Chư vị sư huynh đều đi Lôi Tiên Đài, đạo trà hội còn mở cái rắm a. Chúng ta cũng qua xem náo nhiệt một chút."
Thẩm Sơ trầm giọng đáp, trong lòng bỗng dưng trầm tĩnh lại.
Đạo trà hội bất đắc dĩ đình chỉ. Kết quả này... có vẻ như cũng không tệ.
Chỉ trong chớp mắt.
Trong điện vốn còn náo nhiệt nay trở nên cực kỳ yên tĩnh im ắng. Bên trong trừ cái bàn ra không một bóng người.
...
Cùng thời khắc đó.
Bầu không khí trong Kiêu Vân Tiên Thành ẩn ẩn trở nên lửa nóng. Không biết là ai để lộ tin tức ra. Đương nhiên, cũng không phải là có người tận lực truyền bá. Dù sao đông đảo tu sĩ trong tiên thành luôn chú ý Lôi Tiên Đài, trên đó phàm là có một tia gió thổi cỏ lay đều sẽ nhanh chóng truyền khắp cả tòa Kiêu Vân Tiên Thành.
Chưa tới một khắc đồng hồ.
Tin tức liên quan tới thiên tài Chư Thiên Vạn Linh nhất tộc và đệ tử Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn muốn lên Lôi Tiên Đài quyết thắng thua đã lưu truyền sôi sùng sục trong tiên thành.
Sau khi nghe được tin tức này.
Đông đảo tu sĩ nhao nhao bỏ chuyện đang làm qua một bên, sau đó nhanh chóng đi đến Lôi Tiên Đài, sợ đi trễ sẽ không có chỗ ngồi trống.
Hai đỉnh cấp thiên tài cường cường va chạm.
Càng là nhân tộc và Chư Thiên Vạn Linh trận doanh tranh phong, một phương còn là Trúc Cơ Cảnh mạnh nhất trong bất hủ đạo thống trong truyền thuyết Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn.
Cơ hội này không có tu sĩ nguyện ý bỏ lỡ!
...
Thời gian từng giờ trôi qua.
Xung quanh Lôi Tiên Đài đã chật ních hàng vạn tu sĩ, thoạt nhìn lít nha lít nhít. Mấy vạn ánh mắt nhìn chằm chằm hai bóng người đang giao phong kịch liệt trên Lôi Tiên Đài.
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Trước mặt mọi người.
Trên Lôi Tiên Đài do hắc sắc tiên kim chế tạo. Pháp lực dao động cực đoan cuồng bạo, giống như sóng lớn gào thét, không ngừng lan ra chung quanh.
Đạo ý huy hoàng hiển hiện ra, tràn ngập khí tức cực kỳ kinh khủng.
Giờ khắc này.
Cát Thanh Thần đã không có thong dong như lúc bắt đầu. Vẻ mặt tràn đầy gương mặt.
"Đáng chết, Xích Mục Kim Bằng này còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng. Nhất là một thân hoàng kim lông vũ, có thể nói là vạn pháp bất xâm. Không được, không thể dông dài như thế được nữa."
Trong lòng hắn nghĩ.
Đối diện.
Dưới pháp thuật dày như mưa rơi. Một bóng người như hoàng kim nhanh chóng lướt qua.
Đó là một con Kim Bằng hình thể mấy chục trượng, hai mắt sắc bén tuôn ra xích hồng thần mang mười trượng, đồng thời phát ra tiếng kêu quái dị, cao vút bén nhọn như sắt thép va chạm.
Giữa không trung.
Xích Mục Kim Bằng chỉ nhẹ nhàng vung cánh lên. Chỉ một thoáng thì có trăm ngàn đạo kim quang bay ra, hóa thành đao thương kiếm kích, lôi cuốn từng tia từng sợi ý cảnh đáng sợ như có thể cắt chém vạn vật, phô thiên cái địa cực tốc rơi xuống.
...
Cách đó không xa, trên một tòa đài cao.
Một đám đệ tử động thiên nhìn chăm chú vào trận chiến kịch liệt trên Lôi Tiên Đài phía dưới, biểu cảm trên mặt không giống nhau.
Mà trong số những người này.
Trương Cảnh lại chỉ lo nhắm mắt dưỡng thần, giống như không quan tâm chiến đấu phía dưới chút nào.
Bên cạnh hắn.
Khúc Quân Hầu vô thức quay đầu, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
"Trương huynh, chẳng lẽ ngươi không có ý định quan sát một chút a?"
Hắn dùng thần thức truyền âm nói.
Trong giọng nói tràn ngập tò mò.
"Không cần nhìn. Cát Thanh Thần tất thua không thể nghi ngờ, hắn không phải đối thủ của Xích Mục Kim Bằng."
Trương Cảnh trừng mí mắt.
"Tại sao Trương huynh chắc chắn như thế? Ta thấy Cát Thanh Thần đó tạm thời cũng chưa từng rơi vào hạ phong, chớ nói chi là hắn vì Kiêu Vân Bí Cảnh lần này mà chuẩn bị một trăm năm, chắc hẳn có không ít thủ đoạn còn chưa sử dụng."
Khúc Quân Hầu nghe vậy không khỏi kinh ngạc hỏi.
"Cảm giác thôi."
Trương Cảnh mỉm cười.
Chợt hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, nghiêm túc nói ra: "Khúc huynh, chờ Cát Thanh Thần lạc bại, ngươi hoặc là ta ra tay đi. Trước đó ta đẩy hắn ra nghênh chiến Xích Mục Kim Bằng đó chỉ là muốn nhờ chuyện này áp chế khí diễm phách lối của hắn thôi."
"Cuối cùng tàn cuộc vẫn là do chúng ta thu thập."