Ánh mắt không khỏi có chút ngốc trệ. Hết thảy đều giống như đang nằm mơ. Từ khi nào mà chín vực nhất mạch bọn họ ra hai tên biến thái như thế?
"Trúc Cơ mạnh nhất Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn, Cát Thanh Thần?"
Hai người không hẹn mà cùng cười tự nhủ.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trên Lôi Tiên Đài.
"Không đánh, không đánh, gia gia ta phục, Thất Bảo Hồ Lô tử này cho ngươi."
Xích Mục Kim Bằng hóa thành hình người, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Khúc Quân Hầu, xin tha.
Trên tay cẩn thận đưa hạt giống tiên căn Thất Bảo Hồ Lô tới. Thời khắc này, dáng vẻ Xích Mục Kim Bằng cực kỳ thê thảm, trên mặt đâu còn kiệt ngạo tùy tiện trước đó?
Trong nháy mắt khi cúi đầu xuống. Kim vũ tàn phá vỡ vụn đầy đất đập vào mí mắt. Trong mắt nó lập tức lộ ra vẻ đau lòng.
Mà dưới Lôi Tiên Đài. Mọi người vây xem nhao nhao bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, biệt khuất kiềm chế trước đó tích tụ ở trong lòng, giờ phút này đều phóng ra.
Thiên kiêu chư thiên vạn linh chiến lực kinh khủng thảm bại trong tay thiên kiêu nhân tộc bọn họ. Chuyện này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều khó mà kềm chế kích động và hưng phấn trong lòng.
Trong đám người.
"Ha ha, ai nói Cát Thanh Thần là Trúc Cơ Cảnh mạnh nhất Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn? Trúc Cơ mạnh nhất rõ ràng là Tịch Địa Minh Vương! Ai da, Kim Bằng đó kinh khủng bực nào, nhưng trước mặt Tịch Địa Minh Vương, nó hoàn toàn bị nghiền ép!"
"Còn Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn không người kế tục cái gì, đúng là có can đảm nói a!"
"Đúng vậy. Người ta là bất hủ đạo thống chúa tể một phương Thiên Giới, sừng sững trên đỉnh Huyền Hoàng Giới, thiên kiêu yêu nghiệt tầng tầng lớp lớp, sao lại không người kế tục được?"
Trước đó.
Rất nhiều đệ tử Thái Ất Đạo Môn mở mày mở mặt. Cho dù là đệ tử Thiên Giới nhất mạch cũng tốt, đệ tử chín vực nhất mạch cũng được, nhao nhao dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Khúc Quân Hầu trên đài. Trên mặt không tự giác lộ ra biểu cảm có vinh cùng vinh.
"Là... thực lực chân chính của Khúc sư huynh chứ?" Dưới đài, Thẩm Sơ hoảng hốt.
Hắn biết đối phương rất mạnh nhưng hắn nào ngờ được là sẽ mạnh đến trình độ này?
"Như vậy Trương Cảnh sư huynh thì sao?"
Thẩm Sơ không khỏi nghĩ.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại lần đầu mình gặp được Khúc sư huynh trước bí cảnh chi môn, có vẻ như đối phương xem Trương Cảnh sư huynh làm đầu.
Điều này có ý nghĩa gì?
"Lần này tranh tài xếp hạng cuối cùng trong Kiêu Vân Bí Cảnh hẳn là có thể nhìn thấy thủ đoạn của Trương Cảnh sư huynh."
Trong lòng Thẩm Sơ lập tức sinh ra chờ mong.
Một bên khác.
Đứng quan chiến cách đó không xa, Cát Thanh Thần tâm thần bị kinh hãi nồng đậm chiếm cứ.
Một mặt là hắn không ngờ được là vị 'Sư đệ' này lại lấy phương thức gần như nghiền ép đánh tan Xích Mục Kim Bằng. Giống như con Xích Mục Kim Bằng đó nghiền ép mình.
Còn mặt khác là có nhân tộc Trúc Cơ Cảnh có thể kinh khủng đến trình độ này.
Hắn không khỏi nhớ lại, mình vừa mới đem nguyên nhân thua Xích Mục Kim Bằng là do nhân tộc tiên thiên hạn chế. Thật buồn cười.
Trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tự giễu.
"Trước đó ta còn nói người ta mới đến Thiên Giới, kiến thức không đủ. Ha ha, chỉ sợ lúc ấy trong mắt của bọn họ, ta mới là người không kiến thức còn ngông cuồng."
Bất đắc dĩ lắc đầu.
Cát Thanh Thần lặng yên quay người rời đi, bóng lưng trở nên còng xuống.
...
Trên đài cao.
Một đạo hồng quang chậm rãi rơi vào bên cạnh Trương Cảnh. Quang ảnh còn chưa tan đi. Một cái tay đã từ bên trong duỗi ra, năm ngón tay chậm rãi mở ra, lộ ra một viên hồ lô tử lóe ra ánh sáng bảy màu trong lòng bàn tay.
"Trương huynh, hạt giống này ta không dùng được, không bằng tặng ngươi đi, vừa khéo trả Tiên Tinh lúc trước ngươi giúp ta thuê lại cung điện."
Giọng nói cởi mở của Khúc Quân Hầu vang lên.
Nghe vậy.
Trên mặt Trương Cảnh không khỏi sinh ra một tia kinh ngạc, lập tức cười cự tuyệt: "Khúc huynh nói đùa, hai cái này giá trị khác biệt như ngày và đêm."
"Trương huynh, ngươi cất đi, hạt giống này không có một chút tác dụng nào với ta. Huống hồ nó vốn có một phần của ngươi."
Cuối cùng.
Khúc Quân Hầu kiên trì một phen.
Trương Cảnh bất đắc dĩ chỉ có thể nhận lấy tiên chủng này.
"Khúc huynh, ngươi làm như vậy là ngạnh sinh sinh để cho ta thiếu một phần ân tình a."
Trương Cảnh vừa cười vừa nói.
Lúc này.
Ba đạo nhân ảnh chậm rãi đi đến bên cạnh hai người Trương Cảnh.
"Trương đạo huynh, Khúc đạo huynh, tại hạ Nhân Hoàng Đạo Đình Cơ Cửu Lâm, trước đây có chỗ không đúng, mong rộng lòng tha thứ. Nếu có thời gian, hai vị đạo huynh có thể đến Thái Dục Cực Hoàng Thiên chúng ta du ngoạn một phen, đến lúc đó Cửu Lâm làm chủ, chắc chắn sẽ không để cho các ngươi thất vọng."
"Hai vị, tại hạ Vọng Vô Niệm, hôm nay lần đầu gặp gỡ, hạnh ngộ hạnh ngộ. Đặc biệt là Trương đạo huynh, chúng ta cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết, ha ha."
"Tại hạ Sử Y, lần trước chuyện thuê lại cung điện là ta sai, có chỗ mạo phạm, mong hai vị đạo huynh thứ lỗi."
Ba người ý cười đầy mặt chào hỏi.
"Mấy vị đạo huynh khách khí, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải nói. Giống như Vọng đạo huynh nói, hôm nay chúng ta xem như không đánh nhau thì không quen biết."
Trương Cảnh giọng vẫn ôn hòa như cũ.
"Ba vị đạo huynh khách khí."
Bên cạnh, mặc dù Khúc Quân Hầu không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng vô thức nói theo Trương Cảnh.
...
Một bên khác.
Xích Mục Kim Bằng cực kỳ chật vật đi vào một chỗ động phủ.
Mười mấy hơi thở sau.
Cửa động phủ từ từ mở ra.
Không bao lâu.
"Kim Vũ, nhìn một thân thương thế của ngươi, chắc là đã thăm dò hết toàn bộ thiên tài Trúc Cơ tham gia bí cảnh lần này của Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn rồi chứ."
Một nữ tử trẻ tuổi thấy không rõ khuôn mặt nửa nằm trên giường ngọc nhẹ giọng hỏi.
Tiếng nói dẫn theo một tia uy áp.
Đó là uy nghiêm từ huyết mạch.
"Bẩm, đã tra rõ ràng."