Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 287 - Chương 287. Lên Đảo Và Trở Ngại

Chương 287. Lên đảo và trở ngại
Chương 287. Lên đảo và trở ngại

Đến tột cùng là nguyên nhân gì, khiến gia hỏa này giống như hoàn toàn mất phương hướng? Bản thân vùng không gian kia có vấn đề, hay là nói trong đó đồ vật nào ảnh hưởng tới tâm thần đối phương?

Nếu chỉ là có đồ vật ảnh hưởng tâm thần.

Vậy đối Trương Cảnh mà nói, kỳ thật còn dễ giải quyết.

Xích Thần Linh Quang của Đạo Nguyên Khánh Vân có thể hoàn mỹ ứng đối.

Nhưng nếu là nguyên nhân bản thân không gian.

Vậy thì phiền toái. . .

. . .

Thời gian từng chút trôi qua.

Đảo mắt chính là ba ngày.

Trong đông đảo tu sĩ ở đây.

Có một nhóm người đã kìm nén không được, ào ào muốn thử xuyên qua bầu trời nhiều trở ngại kia, leo lên Nhân Kiệt Đảo.

Dị tượng trên trời gần như chưa hề tiêu tán.

Chỉ đáng tiếc là. ‌

Cho đến tận hôm nay.

Hàng ngàn vạn người khiêu chiến, không những không thể có ai lên được Nhân Kiệt Đảo, ngược lại tuyệt đại bộ phận ‌ đều bị thương nhẹ hoặc thương nặng.

Đành phải bất đắc dĩ chờ đợi kết cục ‌ bảy ngày sau bị đào thải ra khỏi bí cảnh.

Đương nhiên.

Không ai thành công leo lên Nhân Kiệt Đảo.

Còn có một cái nguyên nhân trọng yếu nhất, đó chính là gần như tất cả người có thực lực khá mạnh đều đang quan sát.

Cho đến hôm nay.

Xích Mục Kim Bằng kia vẫn giống như con ruồi không đầu qua lại lung tung dưới không gian nghìn trượng của Nhân Kiệt Đảo.

Trừ cái đó ra.

Còn có mấy kẻ xui xẻo cũng như Xích Mục Kim Bằng, triệt để mất phương hướng bên trong vùng không gian kia.

Cảnh tượng quái dị như vậy.

Mọi người tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mặc dù Xích Mục Kim Bằng bị Khúc Quân Hầu một trong Trúc Cơ thập kiệt của nhân tộc cường thế đánh bại, nhưng cũng không có nghĩa là thực lực đối phương yếu.

Tương phản.

Thực lực mạnh mẽ của Xích Mục Kim Bằng, rõ như ban ngày.

Mà mạnh như Xích Mục ‌ Kim Bằng cũng bị mất phương hướng trong đó.

Bọn hắn sẽ không nghĩ rằng mình có chỗ nào tốt hơn đối phương.

Mà theo kỳ hạn mười ngày dần dần tới gần, một khi mất phương hướng trong đó, vậy gần như có thể tuyên cáo bị đào thải rồi.

Nguy hiểm như vậy.

Không ai dám mạo hiểm! . . .

Trong một góc hẻo lánh nào đó.

"Trương huynh, ngươi nói dưới không gian ngàn trượng của Nhân Kiệt Đảo, đến tột cùng có cổ quái gì? Ngay cả Xích Mục Kim Bằng kia cũng có thể vây khốn?"

Khúc Quân Hầu đầu tiên là liếc qua Xích Mục Kim Bằng trên bầu trời.

Sau đó nhìn về phía Trương Cảnh đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, không khỏi tò mò hỏi.

Trong thanh âm mơ hồ mang theo vẻ ‌ lo lắng.

Rất rõ ràng.

Ước chừng qua ba ngày thời gian, lại không ai có thể leo lên Nhân Kiệt Đảo, thông qua vòng thứ hai bí cảnh.

Điều này khiến Khúc Quân Hầu có chút ngồi không yên.

Nghe vậy.

Trương Cảnh từ từ mở mắt.

Ánh mắt không khỏi quét qua chỗ sâu trên bầu trời Nhân Kiệt Đảo.

Chợt liền nghe hắn ngữ khí bình tĩnh hồi đáp:

"Khả năng rất lớn là bên trong một phương không gian có vật nào đó, ảnh hưởng thậm chí điều khiển tâm thần kẻ xông vào, lúc này mới đưa đến bọn hắn mất phương hướng trong đó."

"Trương huynh ngươi xác định sao? Nếu thật sự như vậy, ta đây liền không còn gì phải lo lắng."

Ánh mắt Khúc Quân Hầu nhìn về phía Trương Cảnh, lập tức lóe lên vẻ kích động.

Nhưng mà.

Đón nhận tầm mắt sáng rực của đối phương.

Trương Cảnh cười thản nhiên. ‌

"Khúc huynh nói đùa, nếu có thể hoàn toàn xác định, ta còn ngồi ở chỗ này sao?"

Trong lúc hai người nói chuyện.

Đinh linh linh ~

Kèm theo một hồi tiếng chuông thanh thúy vang lên.

Một đạo ánh trăng thanh lãnh bỗng nhiên xuất hiện, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía bầu trời, trong mấy tức thời gian, đã xuyên qua tầng tầng trở ngại tốn phong lôi hỏa, lặng yên rơi vào bên cạnh Xích Mục Kim Bằng kia.

Ánh trăng chậm rãi tán đi.

Một nữ tử không thấy rõ mặt đột nhiên xuất hiện.

Khí chất vô cùng uy nghiêm.

Sau một khắc.

Chỉ thấy nữ tử vươn bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng bắt lấy một chiếc kim vũ của Xích Mục Kim Bằng, sau đó một người một chim tựa như không bị nửa điểm ngăn trở, trực tiếp bay lên trên.

Chẳng qua là chớp mắt.

Liền leo lên Nhân Kiệt Đảo!

Tại chỗ.

Trương Cảnh chậm rãi thu hồi ánh mắt từ trên người nữ tử xa lạ, cười nói:

"Tốt, Khúc huynh, hiện tại có thể xác định."

Tầng không gian trong Kiêu Vân Bí Cảnh.

Trên một khán đài khổng lồ. ‌

Theo thời gian ‌trôi qua.

Thanh âm thảo luận từ huyên huyên náo náo lúc mới bắt đầu, dần dần biến thành loạn xị bát nháo hiện tại.

Ròng rã ba ngày đi qua.

Thế mà lại còn không ai có thể leo lên Nhân Kiệt Đảo, thông qua vòng thứ hai.

Loại tình huống quái dị này.

Đã vượt ra khỏi tưởng tượng của rất nhiều tu sĩ trên khán đài. ‌

"Trúc Cơ thập kiệt đâu? Vì sao không thấy một người lên thử? Thân là một trong thập đại thiên kiêu mạnh nhất Trúc Cơ cảnh được nhân tộc chúng ta công nhận, lẽ ra phải giống như Xích Mục Kim Bằng ngay từ đầu, thẳng tiến không lùi mới phải!"

"Ngươi nói thẳng tiến không lùi, là nói ở dưới không gian ngàn trượng của Nhân Kiệt Đảo khắp nơi toán loạn sao?"

Có người cười nhạo nói.

Mà giờ khắc này.

Trong đám người.

Một nam một nữ ngồi cạnh nhau, ánh mắt cùng nhìn về một vị trí.

Nhưng biểu cảm trên mặt họ lại hoàn toàn khác biệt.

Nam tử chăm chú nhìn Khúc Quân Hầu.

Trong ánh mắt tràn đầy sùng bái và chờ mong.

Mà trong đôi mắt linh động đen nhánh của nữ tử, lại phản chiếu ra thân ảnh của Trương Cảnh ở một bên khác, trong ánh mắt bất giác toát ra vẻ thấp thỏm.

Một nơi khác của bí cảnh.

Không gian rộng lớn như vậy, thưa thớt ngồi hơn vạn người.

Không ai nói chuyện.

Bầu không khí an tĩnh đến đáng sợ.

Mặc dù khí tức những người này không giống nhau, nhưng đều không ‌ngoại lệ, trên thân đều tràn ngập dao động pháp môn truyền thừa của Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn.

Bên trong một ‌ góc không ai chú ý.

Ánh mắt Du Nguyên Minh đờ đẫn nhìn cảnh tượng kinh khủng diễn ra trước mắt.

Hết chương 287.
Bình Luận (0)
Comment