Không ít người trong số bọn họ ngay cả mấy trăm khí vận để tiến vào bí cảnh quan sát cũng phải xoắn xuýt nửa ngày. Mà cùng là Trúc Cơ Cảnh. Những tu sĩ tham gia bí cảnh bên trong... lại được ban thưởng mấy trăm triệu thậm chí mấy chục ức khí vận.
Chênh lệch sao mà lớn!
"Vài tỷ khí vận a, ông trời ơi..! Mua tài nguyên đủ để tu luyện thành tiên chứ. Nếu có thể chia cho ta một điểm thì tốt."
Có người thở dài nói.
Nhưng không ngờ, sau một khắc lại bị người bên ngoài phản bác: "Người ta dựa vào cái gì chia cho ngươi?"
"Đúng đấy, đừng quên, bây giờ một trăm người trong bí cảnh này đều được chọn từ từ hơn ba mươi tám triệu cường giả Trúc Cơ Cảnh ra, trải qua một vòng lại một vòng đào thải tàn khốc."
"Bọn họ có thể thu hoạch được nhiều khí vận như vậy hoàn toàn xứng đáng."
"Khó trách bí cảnh chi linh đặt tên toà đảo này là Nhân Kiệt Đảo."
Có người thở dài một hơi.
Trong giọng nói lộ ra một tia hâm mộ và kính nể.
"Cuối cùng có thể đứng trên đảo này, không phải nhân kiệt thì là cái gì?"
...
Trong tầng không gian bên ngoài.
Biểu cảm trên mặt Du Nguyên Minh đã từ chấn kinh chuyển biến thành chết lặng.
"Lần này đệ nhất Trúc Cơ Cảnh lại là Trương Cảnh? ! Rõ ràng hắn mới chỉ đến thượng giới tu luyện hơn ba mươi năm a."
Mỗi lần nghĩ tới đây.
Hắn đều cảm thấy tê cả da đầu.
Hơn nữa bây giờ đối phương lại đạt được mấy chục ức khí vận.
Còn có một môn thiên phú thần thông.
Du Nguyên Minh có thể tưởng tượng.
Chênh lệch giữa mình và vị sư đệ ngày xưa này sẽ tăng lên một cấp, cuối cùng triệt để không thể nhìn thấy được bóng lưng của đối phương.
Hô ——
Hắn khẽ thở dài một hơi.
"Một gia đình phàm nhân sao có thể sinh ra một yêu nghiệt tuyệt thế như vậy? Hẳn là giống như Các chủ đoán, người này là đại năng thượng giới chuyển thế?"
Du Nguyên Minh trăm mối vẫn không có cách giải.
Lại lúc này.
"Đúng rồi, sư đệ."
Sư huynh bên cạnh bỗng nhiên quay đầu qua nhìn tò mò hỏi: "Hai người chúng ta đều đến Kiêu Vân Tiên Thành hơn ba tháng, tại sao ngươi lại không đi gặp người quen ở hạ giới một lần chứ?"
Dừng một chút.
Hắn lại tiếp tục nói ra: "Ai, sư đệ ngươi không cần bận tâm sư huynh, nếu muốn gặp, vậy đi thôi."
"Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn chúng ta quá mênh mông rộng lớn, bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này có muốn gặp mặt ôn chuyện cũng không dễ đâu."
Lời này vừa nói ra.
Trên mặt Du Nguyên Minh lập tức lộ ra vẻ cổ quái.
Nghĩ đi nghĩ lại.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định nói thật.
"Trương Cảnh sư đệ, xin lỗi ngươi, chỉ đành mượn tên tuổi của ngươi một lần. Có lẽ như vậy thì sau này con đường tiên đạo của ta sẽ bớt gồ ghề một chút."
Du Nguyên Minh trong lòng có chút áy náy.
Trước khi đi vào Thái Ất Đạo Môn.
Khánh từng nghĩ là mình đúc thành kim tính đạo cơ thì cho dù tiến về thượng giới cũng sẽ là thiên tài. Sau đó đến khi chân chính đi vào thưởng giới thì hắn mới biết người đúc thành kim tính đạo cơ đúng là thiên tài nhưng mà số lượng thiên tài này có chút nhiều.
Kim tính đạo cơ chỉ là cơ sở thôi. Hoặc có thể nói là một điểm xuất phát tốt. Nhưng hắn vẫn còn một đoạn đường rất dài ở Trúc Cơ Cảnh cần phải đi.
Đừng nói là một trăm người trong bí cảnh lúc này.
Cho dù là một vạn người trước đó.
Mặc dù cùng là Trúc Cơ Cảnh nhưng bất kỳ một người nào trong số đó đi ra đây cũng có thể bóp chết mình dễ dàng giống như là bóp chết một con kiến.
Đây chính là chênh lệch!
Lấy lại tinh thần.
Trên mặt Du Nguyên Minh không khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo, quay qua nhìn sư huynh đang đứng bên cạnh nói: "Không dám dấu giếm sư huynh."
"Người quen mà trước đó sư đệ nói tới chính là Trương Cảnh, hai chúng ta đến từ một tòa đạo viện hạ giới."
Vừa nói dứt câu.
Ánh mắt sư huynh đột nhiên ngốc trệ.
Chậm một hồi lâu.
Hắn mới cứng đờ quay đầu, chỉ chỉ hình ảnh bí cảnh trước mặt, giật mình nhìn về phía Du Nguyên Minh nói: "Chờ một chút, sư đệ ngươi nói là... người xếp hạng thứ nhất trong bí cảnh?"
Đón ánh mắt cực kỳ rung động của đối phương.
Du Nguyên Minh khẽ gật đầu.
"Các ngươi lại đến cùng một tòa đạo viện ở hạ giới?"
Du Nguyên Minh gật đầu lần nữa.
Không đúng!
Chỉ thấy sư huynh tựa hồ đột nhiên ý thức được cái gì.
Hắn bỗng nhiên hít sâu một hơi, ánh mắt không khỏi trợn ngược: "Nói cách khác, thời gian vị kia và sư đệ ngươi đi vào Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn chúng ta chênh lệch không nhiều. Thật ra thì hắn chỉ tu luyện hơn ba mươi năm?"
"Không tệ. Hơn nữa bản thân hắn rất trẻ trung, bây giờ vẫn chưa tới sáu mươi tuổi."
Du Nguyên Minh nói thẳng.
Nghe vậy.
Sư huynh hô hấp lập tức trì trệ, khó khăn nhìn về phía đối phương, thất thanh nói: "Mới sáu mươi tuổi! ! ! Không đến! ! !"
"Hạ giới chín vực nhất mạch chúng ta còn có thể đi ra loại quái vật này!"
...
Trên lôi đài.
Trương Cảnh lẳng lặng đứng lặng tại chỗ. Bên tai vang lên tiếng bí cảnh chi linh tuyên bố ban thưởng. Theo thời gian dần trôi qua. Giọng nói của đối phương càng sục sôi bành trướng.
"Thứ hai, Thường Cẩm!"
"Xếp hạng ban thưởng —— ba mươi chín ức năm mươi chín triệu khí vận!"
Vừa nói dứt câu.
Trong nháy mắt.
Bao gồm mấy sinh linh đến từ Chư Thiên Vạn Linh trận doanh. Tất cả mọi người đang có mặt ở trong bí cảnh đều không hẹn mà cùng nhìn kim dương trên vòm trời và Trương Cảnh trên lôi đài.
Vẻ hâm mộ trong ánh mắt đã ngưng tụ thành thực chất.
Tại chỗ.
Trương Cảnh như hoàn toàn không có phát hiện được ánh mắt trên người mình, chỉ bình thản ung dung nhìn về phía bí cảnh chi linh trên không.
Sau một khắc.
"Hạng nhất, Trương Cảnh!"
"Xếp hạng ban thưởng —— bốn tỷ khí vận!"
"Cùng khen thưởng thêm, thiên phú thần thông Kiêu Dương Khánh Vân."
Bí cảnh chi linh tán thưởng nhìn về phía Trương Cảnh.
"Chúc mừng ngươi, Trương Cảnh! Đệ nhất này hoàn toàn xứng đáng. Thậm chí so với đệ nhất Trúc Cơ Cảnh kỳ trước thì ngươi cũng đủ lọt vào top mười."
"Đa tạ."
Trương Cảnh cười đáp lại.
Dứt lời.