Hoặc là nói toàn bộ Thanh Tiêu Huyền Minh Thiên, có lẽ còn thêm Lưu Quang Tiên Giới đều là trụ sở tông môn Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn.
Trương Cảnh ánh mắt lóe lên.
"Đệ tử chân truyền có tư cách xây dựng đạo tràng. . . . . đến lúc đó mình có nên dọn từ động thiên của sư tôn ra ngoài không?"
Hắn có chút xoắn xuýt. Trong lúc suy tư. Trương Cảnh vô thức đi ra khỏi cung điện.
Bên cạnh linh tuyền trước mặt. Tam Quang Bàn Đào Thụ xanh tươi ướt át, càng xa một trong Hồi Thọ Tuyền thì có thêm năm giọt Hồi Thọ Linh Dịch giống như bạch ngọc trân châu.
"Trước khi đi không nghĩ đến chuyến đi này chính là năm năm?"
Trên mặt Trương Cảnh lóe lên vẻ thổn thức.
Chờ chút! Lộc Tam Thập Bát đâu?
Hắn lúc này mới chú ý tới, xung quanh hoàn toàn không có dấu chân to lớn mang tính tiêu chí của Lộc Tam Thập Bát.
Một cái cũng không có!
Đang hoang mang.
Một thiếu niên choai choai khuôn mặt chất phác, lông mày phát trắng bạc như tuyết lặng yên từ trong cung điện nhô đầu ra, hai con mắt không nháy nhìn chằm chằm Trương Cảnh, trong ánh mắt tràn đầy xúc động.
Hắn vừa bước ra một chân.
Nhưng thoáng qua tựa hồ là ý thức được cái gì, lại ngượng ngùng rụt trở về.
"Lộc Tam Thập Bát?"
Nhìn thiếu niên tóc bạc đó, Trương Cảnh hơi có chút không xác định nhẹ giọng hô.
Phía sau cửa.
Nghe được giọng nói quen thuộc của lão gia mình. Lộc Tam Thập Bát không khỏi thân thể lắc một cái.
Sau đó.
Không có nửa khắc lưỡng lự.
Chỉ gặp hắn mở ra chân ngắn, chạy chậm đến nghênh đón Trương Cảnh.
. . .
"Lão. . . lão gia, cuối cùng ngài cũng trở về.”
Trước mặt Trương Cảnh. Lộc Tam Thập Bát ngẩng đầu, dùng giọng nói non nớt nói. Trong đôi mắt mang theo hưng phấn nồng đậm với một tia thấp thỏm khó mà nhận ra.
"Tu vi của ngươi?" Trương Cảnh kinh ngạc nói.
Cho đến lúc này hắn mới phản ứng được Lộc Tam Thập Bát trước mắt đã đột phá đến Kim Đan Cảnh. Nghĩ đến đối phương có thể hóa thân hình người cũng là do tu vi đột phá.
Giờ khắc này.
Trong mắt Trương Cảnh không khỏi lóe lên vẻ xấu hổ. Tu vi lại bị vật cưỡi vượt qua. . .
Tuy nói đây là lựa chọn của mình. Dù sao nếu như hắn mặc kệt hết tất cả, một lòng tăng lên cảnh giới thì đã đột phá đến Kim Đan Cảnh từ lâu rồi. Đâu cần chờ tới bây giờ vẫn là Trúc Cơ.
Đương nhiên.
Lộc Tam Thập Bát có thể tăng tu vi lên tới Kim Đan Cảnh nhanh như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua công lao linh tuyền trên tiên đảo.
Mà đối diện.
Bịch một tiếng!
Lộc Tam Thập Bát bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước người Trương Cảnh, ôm chặt lấy bắp đùi của hắn, gào khóc lớn: "Lão gia, ta không phải cố ý muốn tấn thăng Kim Đan Cảnh trước ngài, thật sự là. . . tu vi nhịn không nổi. Khẩn cầu lão gia trách phạt, ta tuyệt không nửa lời oán giận.”
"Cho nên mới nãy ngươi lo lắng cái này?"
"Lão gia ta là người như vậy sao?"
Trương Cảnh dở khóc dở cười hỏi.
"Đúng rồi, Tam Thập Bát, ngươi tấn thăng Kim Đan Cảnh, hẳn là thức tỉnh huyết mạch thần thông chứ?
Hắn dường như ý thức được cái gì, tò mò nói ra.
Vừa nói dứt câu.
Trương Cảnh cúi người.
Một tay trực tiếp đỡ Lộc Tam Thập Bát cao không quá ngực mình lên.
"Không ngờ được là Lộc Tam Thập Bát hóa thành hình người, tương phản bản thể lớn như vậy.”
Khóe miệng của hắn hơi câu lên.
"Lão gia ngài không trách phạt ta? Thực sự không được thì có thể mắng ta vài câu?"
Được đỡ lên, Lộc Tam Thập Bát nghe vậy trong nháy mắt trừng to mắt, không dám tin hô.
"Tại sao phải trách phạt ngươi? Ngứa da."
"Hay là trong lòng ngươi, lão gia ta chính là một người tính toán chi li như thế?”
Đón ánh mắt tràn ngập mong chờ của đối phương, Trương Cảnh gật đầu xác nhận, đồng thời tức giận nói.
"Hắc hắc ~ "
Lộc Tam Thập Bát tay nhỏ sờ đầu lớn của mình, cười ngây ngô một tiếng, muốn hồ lộng qua.
Trông thấy một màn này.
Trương Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này.
Lộc Tam Thập Bát đang giả vờ ngây ngốc đột nhiên nhớ tới vấn đề của Trương Cảnh mới hỏi, thế là không giấu diếm hồi đáp: "Hồi bẩm lão gia, ta tấn thăng Kim Đan Cảnh, đúng là đã thức tỉnh một huyết mạch thần thông, gọi là Tự Nhiên Diệu Sinh Thai Tàng Giới!"
"Tự Nhiên Diệu Sinh Thai Tàng Giới?"
Trên bồ đoàn trong phòng tu luyện. Ánh mắt Trương Cảnh không khỏi lóe lên vẻ tò mò. Cái thần thông này chỉ nghe tên thì biết bất phàm. Ánh mắt chuyển tới trước người.
Thời khắc này Lộc Tam Thập Bát đang ngoan ngoãn đứng đó, lồng ngực thẳng tắp. Sóng pháp lực chỉ thuộc về Kim Đan Cảnh trên người bị hắn đè nén đến cực hạn, không dám lộ ra chút nào. Cho dù lão gia đã nói không để ý chuyện mình không cẩn thận tu vi vượt qua hắn, cũng không trách phạt. Nhưng mà trong lòng Lộc Tam Thập Bát lại cảm thấy khẩn trương.
Hắn cũng không biết nguyên nhân.
"Tam Thập Bát, huyết mạch thần thông “Tự Nhiên Diệu Sinh Thai Tàng Giới” của ngươi có gì thần dị?"
Trương Cảnh ôn hòa hỏi.
"Hồi bẩm lão gia."
Lộc Tam Thập Bát ra dáng chắp tay với Trương Cảnh, câu nệ nói ra: "Tự Nhiên Diệu Sinh Thai Tàng Giới có khả năng hiển hóa chỗ đặc thù bao phủ một phương địa vực, cưỡng ép hóa nó thành chỗ thích hợp hết thảy linh thực sinh trưởng, còn có khả năng điều chỉnh tốc độ tiên căn linh thực sinh trưởng."
"Hơn nữa số lượng tiên căn linh thực sinh trưởng trong Tự Nhiên Diệu Sinh Thai Tàng Giới càng nhiều, phẩm chất càng cao, uy năng nó sẽ càng mạnh, phạm vi bao phủ cũng sẽ càng rộng."
"Trong quá trình này, ta còn có khả năng thu thập sinh cơ và tử vong khô héo chi khí, dùng để tu luyện thần thông khác trong truyền thừa."
"Đúng rồi, lão gia."
Lộc Tam Thập Bát đột nhiên nhớ tới cái gì, không khỏi có chút áy náy nhìn về phía Trương Cảnh, trầm thấp nói ra: "Trước đó ngài đề cập Cửu Sắc Thần Quang truyền thừa, lần này hình như ta cũng thu được một bộ phận, nhưng mà chỉ là không nói ra được, cũng không viết ra được."
"Cho nên. . . . .”
"Không sao, Tam Thập Bát, ngươi tu luyện đi."