Trương Cảnh mỉm cười, giọng nói vẫn ôn hòa bình tĩnh. Cửu Sắc Lộc thân là một tôn thần linh tự nhiên, thiết trí một chút thủ đoạn bảo hộ trong huyết mạch truyền thừa hậu đại cũng là chuyện bình thường.
Giống như lần trước Chư Diệu Tự Nhiên Cao Thượng Kinh.
Nhưng mà -
"Nghe ý Lộc Tam Thập Bát, đối phương gieo trồng tiên căn linh thực càng nhiều thì năng lực thúc đẩy sinh trưởng linh thực của Tự Nhiên Diệu Sinh Thai Tàng Giới sẽ càng mạnh."
"Không hổ là huyết mạch thần thông, cực độ phù hợp tính tình đối phương."
Trong mắt Trương Cảnh lóe lên một vệt kinh ngạc. Hắn lập tức vươn tay, năm ngón tay chậm rãi kéo ra. Nơi lòng bàn tay bất ngờ xuất hiện một hạt giống Thất Bảo Hồ Lô Đằng.
Chỉ một thoáng.
Một đạo sinh mệnh khí tức bàng bạc lan tràn ra trong phòng tu luyện.
"Lão gia, cái này. . . đây là. . . . ."
Lộc Tam Thập Bát nuốt một ngụm nước bọt, hai con mắt trợn to.
Hắn không ngờ được là lão gia mình chỉ ra ngoài một chuyến, thế mà trực tiếp làm về một hạt giống tiên căn. Mặc dù không biết đến cùng là tiên căn gì nhưng chỉ liếc mắt thì Lộc Tam Thập Bát có thể chắc chắn nó không kém gì Tam Quang Bàn Đào Thụ.
"Lão gia là lão gia!"
Hắn hưng phấn nghĩ.
Mà đối diện.
Đón ánh mắt khát vọng của Lộc Tam Thập Bát. Trên mặt Trương Cảnh không khỏi lộ ra ý cười.
"Đây là hạt giống tiên căn Thất Bảo Hồ Lô Đằng, Tam Thập Bát, nếu ngươi có Tự Nhiên Diệu Sinh Thai Tàng Giới thần thông, vậy hạt giống này giao cho ngươi chiếu cố. Xem thử xem nó có thể. . . . . mọc ra thứ gì không.”
"Xin lão gia yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Lộc Tam Thập Bát vỗ ngực một cái, chợt ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy hạt giống tiên căn trong tay Trương Cảnh.
Ánh mắt ấy giống như đang nhìn một loại tuyệt thế trân bảo nào đó.
Không bao lâu. Lộc Tam Thập Bát động tác nhu hòa bưng lấy hạt giống tiên căn chậm rãi đi ra ngoài.
Đột nhiên.
"Tam Thập Bát, nếu như đã hoá hình, vậy thì tìm phòng trong cung điện a."
Trương Cảnh mí mắt khẽ nâng, dặn dò một câu.
"Ta biết, đa tạ lão gia."
Lộc Tam Thập Bát nghe vậy lập tức cúi đầu với Trương Cảnh, sau khi đứng dậy thì dần lui về sau.
Chẳng qua là trong tiếng bước chân có chút nhẹ nhàng khó mà phát hiện.
Không biết qua bao lâu. Trương Cảnh từ từ mở mắt, ánh mắt hơi hơi lấp lánh.
"Sư huynh dặn ta yên lặng chờ sư tôn trở về."
"Vừa vặn thừa cơ hội này đi mua môn Nhị Thập Tứ Chư Thiên thần thông đó về tu luyện, tranh thủ sớm ngày lột xác hắn thành tiên chủng, chuẩn bị sẵn sàng cho tấn thăng Kim Đan Cảnh."
Từ khi được chứng kiến Đạo Nguyên Khánh Vân tiên chủng mạnh mẽ như thế nào. Trương Cảnh biết ý nghĩ của mình là đúng. Điều này cũng làm cho hắn càng khát vọng truyền thừa Nhị Thập Tứ Chư Thiên thần thông.
Một viên tiên chủng dung hợp ba mươi sáu loại đạo ý. Không đúng, còn phải tăng thêm Thái Nhất Đạo Ý, thậm chí ngụy bản Tiên Thiên Nguyên Sơ Tiên Quang.
Như thế chắc chắn có thể đúc thành một hạt Thái Thủy Kim Đan trước nay chưa có, từ đó đúc cơ sở vũng chắc cho tiên đạo tương lai. Như thế mới không uổng phí mình thân có thần bí ngọc phù.
Nghĩ tới đây. Trương Cảnh chậm rãi đứng dậy. Một cái chớp mắt tiếp theo. Quang mang lóe lên. Một gian phòng quen thuộc bỗng dưng xông vào trong tầm mắt. Đủ loại bố trí bên trong giống y như trước khi Trương Cảnh rời đi, không hề động một chút nào.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì. Trương Cảnh tầm mắt ngưng tụ. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một nhóm chữ triện nho nhỏ, tán phát ra trận trận linh quang.
“Trương Cảnh (đệ tử ký danh Xích Minh Thái Hạo Động Thiên): Năm mươi ức một ngàn năm trăm bảy mươi lăm vạn khí vận.”
Hô -
Hắn vô thức phun ra một ngụm trọc khí. Cái số khổng lồ này. Cho dù xem mấy lần thì Trương Cảnh đều cảm thấy cực kỳ chấn động, thậm chí mơ hồ có loại cảm giác không thật.
Trọn vẹn năm mươi ức a!
Đặt ở thời điểm mới tới thượng giới tu hành, đó là con số khí vận lớn đến mình nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhớ kỹ khi đó. Trương Cảnh ngay cả hình chiếu Hạ Giới không quan trọng mấy trăm vạn khí vận đều là nghĩ đi nghĩ lại cực lâu, cực kỳ thận trọng. Nhưng mà mới qua bốn mươi năm ngắn ngủi. Hết thảy cũng đã là ngày đêm khác biệt.
"Thực lực cho phép a."
Một tiếng cảm thán không ngừng vang vọng trong phòng trống trải. Mà thân ảnh Trương Cảnh đã biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong Đạo Tạng Bí Cảnh.
Nương theo "Ông” một tiếng!
Trong màn đêm đen kịt. Một viên tinh thần vô cùng sáng chậm rãi rơi xuống, cuối cùng dừng lại tại một tòa tháp nhọn trăm trượng.
Đỉnh tháp.
Trương Cảnh bỗng dưng mở mắt, chỗ mi tâm đạo ấn màu hỗn độn bắt đầu biến mất.
“Thần thông Nhị Thập Tứ Chư Thiên, chín trăm chín mươi triệu khí vận.”
Thuyết minh: Nhị Thập Tứ Chư Thiên gia trì bản thân, pháp lực vô biên, thần thông vô lượng.
Tu luyện yêu cầu Kim Đan Cảnh!
Trúc Cơ Cảnh có thể thử sơ bộ tu hành, cần. . .
Tầm mắt quét qua thuyết minh về môn thần thông này, trong ánh mắt Trương Cảnh khó mà ức chế lóe lên vẻ xúc động.
Trúc Cơ Cảnh cần tu luyện hết thảy đạo ý hắn đều đã thỏa mãn. Bây giờ vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội!
"Mua sắm!"
Trương Cảnh thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ một thoáng.
Nơi Trương Cảnh không cảm giác được. Từng tia từng sợi khí vận từ trên người hắn bay lên, chốc lát hội tụ thành một hồ nước nhỏ. Cùng lúc đó. Một tia sáng trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, tốc độ cao ngưng tụ thành một ngọc giản giản dị tự nhiên. Sau đó, ngọc giản giống như là mất đi chống đỡ, trực tiếp rơi xuống.
Ba!
Một cái tay đột ngột xuất hiện ở phía dưới, nhẹ nhàng đón được nó.
Trước mắt một hàng chữ nhỏ hiện lên.
“Trương Cảnh (đệ tử ký danh Xích Minh Thái Hạo Động Thiên): Bốn tỷ hai ngàn năm trăm bảy mươi lăm vạn khí vận.”
Nhìn khí vận bỗng nhiên thiếu đi một khoảng.
Trương Cảnh hoảng hốt trong chớp mắt, trong lòng mơ hồ đau đớn.
Nhưng công phu chớp mắt một cái.