Sau lưng hai người gắt gao truy đuổi hắc sắc yêu phong, đúng là cùng tăng nhanh tốc độ, cứ mãi duy trì khoảng cách ở trong trăm trượng.
Giống như đang đùa giỡn con mồi.
Đang lúc hai cha con tuyệt vọng.
“Súc sinh, dám như thế?” Một tiếng hét lớn vang vọng trong rừng.
Giây tiếp theo.
Một thanh phi kiếm pháp bảo hình như cá bơi, quấn quanh sát khí lành lạnh, bỗng dưng xuất hiện giữa không trung, sau đó trực tiếp hóa thành một tia kiếm quang huy hoàng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chém tới bóng Bàng Nhiên trong hắc ám yêu phong.
Hống!
Trong rừng rậm hoang vu, đột nhiên vang lên một tiếng gào thét thống khổ cực độ.
Không lâu lắm.
Trong một tòa miếu đổ nát.
Ánh lửa chập chờn không ngừng lóe lên trên mặt ba người.
“Hai người các ngươi chỉ là Kim Đan cảnh tu vi, lại dám tiến vào cấm địa Mê Chướng Cổ Lâm, chẳng lẽ không biết trong này yêu vật khủng bố sao?”
Một nam tử khôi ngô năm thanh pháp bảo phi kiếm trôi nổi phía sau, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hai phụ nữ trước mặt, trách cứ nói.
Nghe vậy.
Trên mặt nữ tử không khỏi hiện lên một tia hoảng sợ.
Như là bị nam tử khôi ngô nói, gợi lên hồi ức không tốt lắm.
Mà ở bên cạnh nữ tử.
“Hồi bẩm đại nhân.” Trên mặt nam tử không kìm lòng được mà hiện ra một nụ cười khổ, chợt chắp tay, hồi đáp: “Hai cha con chúng ta đến từ mười mấy vạn dặm bên ngoài Đại Tống quốc, vì không có thời gian, lúc này mới nhất thời ngộ nhập cấm địa, suýt nữa mất mạng.”
Vừa rồi còn phải đa tạ đại nhân xuất thủ!
Nói dứt lời.
Nam tử trung niên đứng dậy, dẫn nữ tử trẻ tuổi bên cạnh, cúi đầu thật sâu với nam tử khôi ngô.
Đối diện.
Khó trách!
Trong mắt nam tử khôi ngô hiện lên một tia giật mình.
Hắn khoát tay áo, không chút để ý nói: “Được rồi, chỉ là tiện tay mà thôi. Súc sinh này vốn cũng là mục tiêu lần này của ta.”
Vừa nói xong.
Thấy hắn như nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhất thời tò mò nhìn về phía cha con đối diện: “Đúng rồi, lần này hai người các ngươi là muốn chạy tới nơi nào? Sao lại vội vàng như thế?”
Âm thanh rơi xuống.
Hai cha con đồng loạt kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
“Hai tháng sau, sẽ có một tôn Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn chân truyền mở đạo tràng, đến lúc đó cho dù là thân phận gì, đều có thể đi nghe đạo.”
“Nơi này cách đạo tràng kia khoảng trăm vạn dặm, thời gian cấp bách. Tiểu nữ còn trẻ, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ duyên lần này.”
Trong lúc nói chuyện.
Ánh mắt nam tử trung niên nhu hòa nhìn nữ tử trẻ tuổi bên cạnh.
“Bất Hủ đạo thống của giới này - - Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn chân truyền giảng đạo? Người nào cũng có thể đi nghe?”
Trong ánh mắt nam tử khôi ngô nhất thời hiện lên một tia kích động.
Cơ duyên như này lại để cho mình gặp phải?
Năm xưa hắn ngao du qua mấy thiên giới khác của Nhân tộc, kiến thức rộng rãi, trong lòng tự nhiên hiểu được, chân truyền trong bảy đại Bất Hủ đạo thống, rốt cuộc là khủng bố cỡ nào?
Nói không khoa trương chút nào.
Đó chính là tồn tại thiên phú tư chất đứng hàng cao nhất trong ức triệu triệu nhân tộc.
Lý giải của bọn họ đối với Đạo, cùng với kinh nghiệm tu hành, trân quý cỡ nào?
Nghĩ đến đây.
Nam tử khôi ngô lập tức đứng lên, liếc mắt nhìn phụ nữ còn đang nghỉ ngơi trên mặt đất, ra vẻ bình tĩnh nói: “Được rồi, nếu thời gian cấp bách, vậy mau xuất phát đi? Đừng trì hoãn nữa. Lần này ta và hai người các ngươi cùng một chỗ!”
…
…
Một tòa tiên thành vô tận phồn hoa.
Tiên quang lượn lờ, tiên cơ tràn ngập.
Trong đám người lui tới trong thành, chỗ nào cũng có tu sĩ Kim Đan Cảnh, cũng không ít Pháp Tương Cảnh. Cường đại khí cơ đan xen lẫn nhau, làm cho tiên linh chi khí bàng bạc mơ hồ có loại cảm giác sắp sôi trào.
Trong cửa hàng hai bên đường.
Linh đan tiên dược, kỳ trân dị bảo, lộ ra tiên quang mê người.
Lúc trước Trương Cảnh gặp qua Tiên thành Tam Nguyên thành lớn nhất, so sánh với thứ này, quả thực là một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất.
Hai thứ không thể so sánh với nhau.
Ngay giữa Tiên Thành.
Một tòa Thông Thiên Bảo Các ngàn tầng đột ngột mọc lên, hào quang tỏa ra cho dù là ban ngày, ngoài trăm ngàn dặm đều có thể thấy rõ ràng.
Nơi này chính là Thái Ất Các đại danh lừng lẫy!
Ngay lúc này.
Trong điện cao nhất Thái Ất Các.
Một nam tử tuấn lãng quanh thân tràn ngập khí tức kinh khủng của Hợp Đạo Cảnh, ngồi ngay ngắn ở phía trên cùng, hai mắt như khép mà không khép, trong đó thỉnh thoảng tràn ra từng tia tinh quang.
Phía dưới người đàn ông.
Hai nam tử Hợp Đạo Cảnh khác ngồi đối diện, trên mặt đều lộ ra vẻ suy tư.
“Sư huynh, đạo tràng núi Linh Xu mới mở, Thái Ất các chúng ta nên chuẩn bị chút hạ lễ gì đó?”, một nam tử trong đó cười nhìn về phía trên, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
“Long sư đệ có ý kiến gì không?”
Nghe vậy, nam tử tuấn lãng ngồi ngay ngắn ở phía trên cùng cũng không lập tức trả lời, mà là trực tiếp nhìn về phía một nam tử trẻ tuổi với sắc mặt lạnh như băng khác.
“Sư đệ không có ý kiến gì khác.”
Nam tử mặt lạnh dừng một chút, sau đó giải thích: “Dựa theo tin tức chúng ta biết được, vị chân truyền mở đạo tràng ở núi Linh Xu kia chính là Xích Minh Thái Hạo Động Thiên Trương Cảnh.”
“Tuy tu vi của đối phương chỉ là Kim Đan cảnh, nhưng đệ tử thân truyền của Nguyên Minh thượng tôn. Nghĩ đến ngày thường người mà đối phương tiếp xúc không phải chư vị chân truyền, chính là Thiên Tiên chân quân, chúng ta có cái gì có thể vào mắt hắn?”
“Đã như vậy, chi bằng tùy tiện chuẩn bị một ít quà mừng, tán gẫu bày tỏ tâm ý là được.”
Nghe những lời này.
Ánh mắt nam tử tuấn lãng hơi lóe lên.
“Lời sư đệ nói, không phải không có lý. Nhưng…Hạ lễ có thể không trân quý, nhưng cũng không thể tùy tiện. Dù sao vị kia, chung quy là một tôn chân truyền!”
…
…
Hoàng Sa pháp giới.
“Khâu Hàn sư đệ, lần này như thế nào, có thông qua khảo hạch Thái Ất Các không?”
Một nam tử áo xanh chậm rãi đi vào động phủ, ánh mắt dừng ở một bóng người trẻ tuổi trước người, cười mở miệng hỏi.