“Không, ngươi dẫn đường, bây giờ ta tự mình đi qua!”
“Dù sao cũng là một tôn thượng vị tướng cấp, cũng không thể thiếu lễ nghi tôn trọng nên có. Đúng rồi, ngươi sai người đi thông báo hai vị tướng chủ khác! Hôm nay là ngày đệ tứ tướng chủ của Mông Dương sinh ra, sao bọn họ có thể không ở đây chứng kiến?”
Nam tử áo đỏ nghiêm túc nói.
“Thuộc hạ hiểu rồi!”
“ Đại nhân, bên ngoài...”
Huyết Tác bước đi nhẹ nhàng đi tới bên ghế thái sư đang lay động, vẻ cung kính che kín hai má thô kệch.
Lời còn chưa dứt.
Đã thấy Trương Cảnh bỗng dưng mở mắt, trên mặt bất giác hiện ra một nụ cười thâm thúy.
“Bọn họ tới rồi sao?”
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng đảo qua trên mặt đối phương, biết rõ mà cố ý hỏi.
Trên thực tế.
Bởi vì thiên phú phân thân này, lực địa mạch chung quanh không lúc nào là không liên kết chặt chẽ với Trương Cảnh, động tĩnh mấy chục dặm chung quanh đều chiếu rọi tới trong lòng.
Bất cứ khi nào hắn muốn.
Phạm vi này còn có thể xa hơn, cho đến khi mình nắm giữ cực hạn phạm vi lực địa mạch.
Đương nhiên.
Khoảng cách càng xa, cảm ứng càng mơ hồ.
Nhưng trong lòng Trương Cảnh cũng rõ, cái này không liên quan gì đến thiên phú, thuần túy là bởi vì trước mắt Kim Đan cảnh tâm thần mình khó có thể xử lý tin tức khổng lồ như thế.
Cũng không cần thần thức điều tra.
Lúc này bên ngoài ba tu sĩ quanh thân tràn ngập khí tức Trúc Cơ Cảnh, cùng với hơn mười tu sĩ thực lực từ mới vào Luyện Khí cảnh đến Luyện Khí cảnh đỉnh phong gắt gao đi theo phía sau đối phương, vậu mà đã bị Trương Cảnh'Nhìn'thấu triệt.
Bên kia.
“Vâng, thưa ngài.”
Huyết Tác cung kính đáp lại, không khỏi cúi đầu xuống sâu hơn.
“Vậy mời bọn họ lại đây đi.”
…
…
Không lâu lắm.
Phòng khách.
“Ha ha, nghe Huyết Tác nói huynh đài muốn gia nhập Trấn Ma Ti quận Mông Dương, ta thật mừng rỡ như điên.”
Vừa mới ngồi xuống.
Một nam tử áo đỏ âm nhu chắp tay với Trương Cảnh, vẻ mặt tươi cười nói.
Nói xong.
Thấy trên mặt đối phương đột nhiên hiện ra một tia nghi hoặc.
“Ta tên Đồ Nhân Hùng, xin hỏi tục danh huynh đài? Thật không giấu diếm, Đồ mỗ đóng ở quận Mông Dương hơn tám mươi năm, nhưng chưa bao giờ nghe nói khu vực xung quanh còn có một vị thượng vị tướng như huynh đài, thật sự là có tội.”
Âm thanh rơi xuống.
Hai người mặc quan bào Ngân Mãng đỏ thẫm phía dưới đều gật đầu đáp: “Tông Hoành, bái kiến vị huynh đài này.”
“Tại hạ An Cố Tín. Ha ha, nếu sớm biết quận Mông Dương còn có huynh đài, An mỗ đã sớm tự mình đi mời huynh đài rời núi, cần gì Trấn Ma Ti ta cho tới bây giờ mới khổ sở chờ huynh đài gia nhập.”
“Ba vị nói quá lời, tại hạ Phong Vô Ngu. Sau này ở Trấn Ma Ti, mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Trương Cảnh cười đáp lại, thần sắc thẳng thắn.
Nhưng giờ phút này.
Đáy mắt hắn bỗng dưng hiện lên một tia dị sắc.
Trong ba người này, Đồ Nhân Hùng mạnh nhất không hề nghi ngờ, thậm chí mơ hồ thăm dò tới ngưỡng cửa Kim Đan Cảnh, mà thực lực của Tông Hoành kém cỏi nhất, thực lực đại khái ở Trúc Cơ trung kỳ.
Hai người này hẳn là một nhóm.
Về phần Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong An Cố Tín, cũng có chút ý tứ...
Chỉ có ba hai câu.
Trương Cảnh đã nhạy bén phát hiện, quan hệ giữa ba tướng chủ Trấn Ma Ti trước mắt dường như có chút vi diệu.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không.
Hắn mơ hồ cảm giác được một tia ác ý như có như không ở trên người Đồ Nhân Hùng.
“Vừa mới tiến vào đã bị người này theo dõi, thú vị. Là một chiếc quỷ vật sừng dê sao, cắn câu cũng nhanh..”
Trương Cảnh hứng thú liếc mắt nhìn đối phương một cái, lại vừa hay nghênh đón một đôi con ngươi hiện ra màu đỏ tươi.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút.
Mặt trời lặn trên đỉnh núi, ánh sáng dần dần trở nên tối tăm.
“Đã như vậy, xin Phong huynh ủy khuất vài ngày, sau khi chúng ta trở về sẽ báo tin tức lên Châu phủ Trấn Ma tổng ti. Tin rằng nhiều nhất hai ba ngày, Phong huynh ngươi sẽ hạ lệnh chủ nhiệm quận Mông Dương.”
Đồ Nhân Hùng nhìn sắc trời ngoài cửa, lập tức đứng dậy, thành khẩn nói: “Chỉ có điều xin Phong huynh yên tâm, tuy còn chưa chính thức bổ nhiệm, nhưng , buổi tối sẽ sai người đưa tới quý phủ tài nguyên chủ cấp, chủ yếu bao gồm hai tòa tinh quái tiên điền, cùng với một tòa yêu cấp tiên điền.”
“Kính xin Phong huynh chớ từ chối!”
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt hai người An Cố Tín và Tông Hoành nhất thời khẽ thay đổi.
Mà Huyết Tác lẳng lặng hầu ở một bên, đồng tử động đất, trên mặt sinh ra một biểu tình hâm mộ đến ghen tị.
Ba tòa Tiên Điền!
Hơn nữa còn có một tòa Tiên Điền yêu cấp!
Đón lấy ánh mắt khó hiểu của mọi người
Đồ Nhân Hùng không khỏi cười với mọi người, đồng thời giải thích với Trương Cảnh, nói: “Ha ha, Phong huynh hết sức chân thành, ta là đệ nhất tướng chủ Trấn Ma Ti quận Mông Dương, đương nhiên cũng phải thành tâm đối đãi.
“Vậy đa tạ ý tốt của Đồ huynh.”
Trương Cảnh ôn hòa nói, trên mặt vẫn một mảnh bình tĩnh.
“Mắc dù hắn không rõ l Tiên Điền ắm trong miệng này rốt cuộc cụ thể là vật gì, nhưng chỉ nghe tên là biết, tất nhiên có liên quan chặt chẽ với yêu ma tu hành chi đạo của thế giới này.
Trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tò mò.
Trước khi ra khỏi cửa.
Đồ Nhân Hùng không hiểu sao lại dừng bước, lập tức quay đầu nhìn Trương Cảnh thật sâu, ý vị thâm trường hỏi: “Nghe nói lúc trước Phong huynh chiếm được một quỷ vật cấp kiện tướng, không biết hiện tại có luyện hóa hay không? Nếu như không, ta thay mặt cho Trấn Ma Ti muốn thu nó vào trong kho báu, để cho đông đảo huynh đệ có thể lựa chọn thêm một con đường tu hành, không biết có thể hay không?”
“Phong huynh có điều kiện gì, cứ việc nói là được.”
Kho báu?
Trong lòng Trương Cảnh chợt động.
Nói vậy yêu ma tàn thuế mà Trấn Ma Ti quận Mông Dương tích lũy nhiều năm như vậy cũng ở trong đó? Cũng không biết trong đó có mảnh vỡ nào của quỷ sừng dê đồng nguyên hay không.
Chỉ là......
Dường như nghĩ đến cái gì.
Trong ánh mắt Trương Cảnh không khỏi hiện lên vẻ rối rắm.