“Ha ha, Phong huynh không cần vội vã quyết định, cẩn thận cân nhắc hồi âm cũng không muộn.”
Đồ Nhân Hùng cười sang sảng.
Đằng sau hắn.
An Cố Tín và Tông Hoành không hẹn mà cùng quay đầu lại, vẻ mặt không giống nhau.
Trong số đó.
Tông Hoành bất giác liếm môi, trong ánh mắt hiện lên một tia hưng phấn khó hiểu.
Mà An Cố Tín thì hoàn toàn ngược lại.
Hắn lo lắng nhìn Trương Cảnh một chút, miệng khẽ nhếch, dường như muốn nhắc nhở cái gì đó, nhưng chợt lại kiêng kỵ liếc mắt nhìn hai người Đồ Nhân Hùng bên cạnh một cái, vì thế mới từ bỏ.
…
…
Là đêm.
Trong một gian mật thất nào đó của Trấn Ma Ti.
Ánh lửa tắt sáng lập lòe bất định, hai bóng dáng dữ tợn vặn vẹo như ma không ngừng nhảy nhót trên vách tường u ám.
“Đồ huynh, hôm nay Phong Vô Ngu kia, ngài là muốn?”
Giọng nói hưng phấn của Tông Hoành bỗng dưng vang lên, mơ hồ mang theo vài phần khát máu.
Nghe vậy.
Đồ Nhân Hùng ngồi ngay ngắn trên ghế, trên mặt âm nhu nhất thời nổi lên một tia tham lam.
“Thực lực của ngươi thấp, khả năng không cảm giác được. Phong Vô Ngu này, lực lượng bản chất trên người cực cao. Hôm nay lúc ta đối mặt hắn, phảng phất có một cảm giác trực diện thần linh. Điều này nghĩa là gì, ngươi! hiểu! không!
Nói xong.
Trong giọng nói của Đồ Nhân Hùng bất giác lộ ra một tia điên cuồng.
Phù!
Hô hấp của Tôn Hoành lặng lẽ trở nên nặng nề.
“Ý của ngài là, lực lượng của hắn có thể bắt nguồn từ ma trong truyền thuyết?”
Đồ Nhân Hùng gật đầu.
“Hôm nay ta vốn chỉ là muốn ép người này giao quỷ vật trong tay ra, có thể thấy được khoảnh khắc của hắn, ta biết mình sai rồi. Thứ quý giá nhất trên người Phong huynh đâu phải là quỷ vật gì đó, rõ ràng chính là hắn!”
“Chỉ cần ăn hắn! Chỉ cần ăn hắn! Ta, không, là ngươi ta cũng có thể có được lực lượng bản chất của ma. Đến lúc đó, Bất Tử quân vương đối với chúng ta mà nói, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Nói cho cùng.
Thân thể Đồ Nhân Hùng bắt đầu không nhịn được mà run rẩy.
Từng đường vân màu đỏ tươi, từng khối vảy máu nhỏ, nhanh chóng lan tràn sinh trưởng trên làn da trần trụi của hắn.
Một cỗ khí lạnh như băng, máu tanh, tàn nhẫn lặng lẽ tràn ngập trong mật thất.
“Nhưng Đồ huynh, nếu đối phương có lực lượng ma, chỉ dựa vào chúng ta e rằng khó có thể đối phó.” Tông Hoành không biết khôi phục thanh tỉnh từ khi nào, mắt lộ vẻ lo lắng nói.
“Trước mắt xem ra, Phong huynh hẳn là tu luyện không bao lâu, hơn nữa cũng không luyện hóa quỷ vật, ta còn có thể ứng phó!”
Trong đôi mắt Đồ Nhân Hùng đột nhiên hiện lên vẻ quyết tuyệt.
“Đồ huynh ngươi điên rồi?”
Tông Hoành không khỏi hoảng sợ, nói.
“Ăn hắn là có khả năng đặt chân vào Quân Vương cấp, đây là cơ hội lão thiên gia ban cho ta, không thể bỏ qua, dù là phải trả giá bằng tính mệnh của bách tính quận Mông Dương, cũng không từ chối!”
“Hắc hắc, tối nay, tối nay sẽ ăn hắn!”
Thuận tiện ăn hết bách tính trong thành, thăng chức vương hầu.
Đồ Nhân Hùng lau nước bọt trên khóe miệng, trong mắt đã hiện đầy huyết quang đỏ tươi.
…
…
Cùng lúc đó.
Trấn Ma Ti bên kia.
Trong một căn phòng đèn đuốc sáng trưng.
“Tướng chủ đại nhân, ngài tìm ta?”
Một nữ tử lạnh lùng đi tới phía sau An Cố Tín.
“Nhớ kỹ, đợi lát nữa khi đệ tứ tướng chủ đưa Tiên Điền cho vị mới đến Trấn Ma Ti chúng ta, tìm cơ hội không có ai, nói cho hắn mau rời khỏi thành quận Mông Dương, càng nhanh càng tốt. Nước nơi này quá sâu, hắn không nắm được, sẽ chết!”
Giọng nói bình thản.
Nhưng lại làm cho nữ tử đứng một bên yên lặng nghe mà cả người phát lạnh.
“Đại nhân, nghe nói đệ tứ tướng chủ đại nhân mới tới là thượng vị tướng cấp, hắn làm sao có thể... sẽ chết?” Nữ tử khó tin, hỏi
An Cố Tín không giải thích gì, chỉ nhắm mắt lại, khoát tay áo.
Thấy vậy.
“Thuộc hạ đã biết, xin đại nhân yên tâm.”
Nữ tử hít sâu một hơi, đè xuống sự kinh hãi trong lòng, chợt xoay người đi ra ngoài.
Bước chân có chút hỗn độn.
Giây tiếp theo.
Ầm ! Cửa phòng bị đóng lại.
“Mau rời đi đi, nơi này không phải là nơi ngươi có thể ở. Nếu không đi, sẽ bị chế thành Tiên Điền rồi~” An Cố Tín chậm rãi mở mắt, dùng một loại thanh âm chỉ có thể tự mình nghe được thở dài sâu kín.
Dường như là bị gợi lên hồi ức không tốt.
Hai tay hắn bất giác dùng sức nắm chặt, phát ra âm thanh ‘bốp’ ‘bốp’.
Nhưng đúng lúc này.
“Tiên Điền? Có thể nói kỹ một chút không?”
Một giọng nói ôn hòa chợt vang lên.
Thân thể An Cố Tín cứng đờ, sau đó bất giác nhìn về phía giọng nói truyền đến.
Trong tầm mắt.
Một bóng người áo bào vàng đột ngột xuất hiện trên ghế đối diện, bắt chéo chân, nhìn chằm chằm mình như cười như không.
Da đầu hắn bỗng dưng nổ tung.
“Phong... Phong huynh?”
“Nếu không có máu thịt yêu ma do Tiên Điền sản xuất nuôi dưỡng, các ngươi tu hành không chỉ không tiến bộ, ngược lại còn thụt lùi?”
“Mà yêu ma cường đại khó tìm, săn giết có nguy hiểm cực cao, cho nên sẽ có một bộ phận người chủ động săn bắn tu sĩ Nhân tộc?”
Trong lúc nói chuyện.
Trong ánh mắt Trương Cảnh không khỏi hiện lên một tia suy tư, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Nhưng đôi câu vài lời.
Hhắn cũng đã nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc đẫm máu sau lưng.
Có thể này tu luyện tới cao giai ở trong loại hệ thống, e là... không có một thiện tra. Thậm chí có thể, so sánh với yêu ma chân chính, cũng chỉ là thân phận khác nhau mà thôi.
Hơn nữa.
Yêu ma đạo là như vậy, sao quỷ tu lại không phải như thế?
Trương Cảnh bỗng nhiên nhớ lại chủ nhân trước của quỷ vật sừng dê trong tay mình.
Một ví dụ sống.
Trong lòng hắn không khỏi cảnh giác.
Xem ra về sau phải thêm đề phòng, tự tin thì tự tin, cũng không thể tự đại. Lỡ như cỗ phân thân này không gãy ở trên tay yêu ma, ngược lại bị ám toán bởi người tu hành thế giới này, vậy thì vui vẻ lớn rồi.
Đối diện.
“Phong... Phong huynh, ngươi hẳn là quỷ tu chứ.”