Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 524 - Chương 524. Bại Lộ Thân Phận (3)

Chương 524. Bại lộ thân phận (3)
Chương 524. Bại lộ thân phận (3)

Nội chiến?

Chờ đã!

Giống như có một tia chớp xẹt qua trong lòng.

Trương Cảnh không khỏi nhớ lại lời vừa rồi Vụ Ẩn Thượng Nhân nói với Địa Tiên Động Minh, trong lòng mơ hồ có vài phần suy đoán.

Nếu trước đây Địa Tiên Động Minh đi đến đạo tràng Linh Xu Sơn trước, vậy... là đã đạt được thỏa thuận nào đó với bên bản thể sao?

Trong ánh mắt bình thản của hắn có chút gợn sóng.

Xem ra lần này không chết được.

“Sư điệt, thừa dịp hiện tại cách xa một chút đi, hiện tại tên Vụ Ẩn xem như bị thương nặng, nhưng vẫn còn sớm để hắn bị tiêu diệt. Chờ sư thúc bên này làm xong, sẽ đi tìm ngươi.”

Giọng nói ôn hòa của Địa Tiên Động Minh truyền đến, cắt đứt tinh thần Trương Cảnh.

“Còn chưa chết?”

“Không sai, Hợp Đạo Cảnh, nhất là sau khi lột xác Hợp Đạo Cảnh, trên bản chất chính là sinh linh Tiên Đạo pháp tắc, chứ không phải là thân thể máu thịt, tất nhiên là không dễ dàng ngã xuống như vậy.”

Địa Tiên Động Minh kiên nhẫn giải thích.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng không khỏi sinh ra từng đợt sợ hãi.

“Bản chất nội uẩn tiên thiên thần thánh, hơn nữa còn là tồn tại gần như độc lập, tiềm năng vô cùng, phân thân này của sư điệt... Quả nhiên là cơ duyên lớn”"

Nghĩ như vậy.

Địa Tiên Động Minh càng cảm thấy lựa chọn lần này của mình là chính xác.

Trương Cảnh sư điệt bày ra đủ loại, hắn không chút hoài nghi, trước khi mình thật sự đến đại hạn, đối phương sẽ có đủ năng lực làm được một quả Thiên Tiên đạo quả không trọn vẹn.

“Sư điệt đã biết, đa tạ sư thúc ra tay tương trợ.”

Trương Cảnh cười gật đầu, thân hình chậm rãi lui về phía sau, tản ra từng đám mây xanh.

Chỉ trong phút chốc, hắn đã biến mất tại chỗ.

Bốn người Đệ nhất Thiết Chùy đã lui tới một vị trí cách chiến trường rất xa, thậm chí cho dù là nơi này, bọn họ cũng vẫn cảm thấy không an toàn.

Dù sao thảm trạng của Lôi Hồng còn rõ mồn một trước mắt.

Bốn ánh mắt hoặc khẩn trương, hoặc lo lắng gắt gao nhìn chằm chằm chiến trường.

Trong lòng mấy người đều vô cùng rõ ràng, hy vọng duy nhất để bọn họ có thể sống sót, chính là ở trên người vị đạo huynh kia, mặc dù trước mắt xem ra, khả năng này đã cực kỳ bé nhỏ.

Đột nhiên.

Một bóng người già nua xa lạ xuất hiện, khiến ánh mắt bốn người đồng loạt ngưng tụ.

Nhất là khi nhìn thấy đối phương ngang nhiên một kiếm chém tới Địa Tiên, trên mặt mấy người khó có thể ức chế mà nổi lên từng trận hưng phấn.

“Lại là một vị Địa Tiên, xem ra là đến để bảo vệ đạo huynh.”

Thường Tự Tại thở phào nhẹ nhõm, lúc này không để ý hình tượng mà ngồi phịch dưới đất, trong lòng bỗng dưng tuôn ra một tia may mắn sống sót sau tai nạn.

“Hy vọng là thế.”

Đệ nhất Thiết Chùy theo sau ngồi xuống.

“Không hổ là chân truyền của Bất Hủ đạo thống, phía sau còn có một vị Địa Tiên bảo hộ.”

Cơ Tiểu Vân khẽ cắn môi hồng, trong mắt hiện lên một tia quang mang phức tạp.

Sau đó, dường như ý thức được điều gì, nàng ta lại dùng khóe mắt len lén liếc Tô Linh Linh một cái.

Chỉ thấy giờ phút này đối phương vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm chiến trường, chính xác mà nói, hẳn là nhìn chằm chằm vào bóng lưng thanh bào trên chiến trường.

Đáy lòng Cơ Tiểu Vân không khỏi hiện lên một tia đau lòng.

“Thế muội, ta là nên khen ngươi có mắt nhìn tốt, hay là mắt nhìn kém đây?”

Nàng ta khẽ thở dài một hơi.

Nếu như đứng ở góc độ Tô Linh Linh, so với Trương Cảnh đạo huynh là chân truyền Thái Ất đạo môn cao cao tại thượng, Cơ Tiểu Vân càng nguyện ý khi đối phương vẫn là tán tu trước đây.

Nếu là tán tu, cơ hội để Tô thế muội ở bên cạnh hắn dẫu có mong manh, nhưng ít nhất vẫn phải có.

Nhưng mà đối phương lại là chân truyền của Bất Hủ đạo thống.

Cho dù là thân phận, hay là thực lực, hay là thiên phú, chênh lệch giữa hai người thật sự là quá lớn. Từ xưa rồng không cùng xà cư, đạo lý này ngay cả đứa nhóc ba tuổi cũng hiểu được.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút.

Một trận gió nhẹ như có như không phất qua, mây khí màu xanh dài đằng đẵng lặng lẽ xuất hiện ở gần bốn người, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một bóng người mặc áo bào xanh.

Trong nháy mắt nhìn thấy bóng người này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thảm hề của Tô Linh Linh đột nhiên không khống chế được mà lộ ra nụ cười sáng lạn.

Nàng vội vàng tiến lên đón, dịu dàng gọi: “Thanh Vân...”

Chỉ có điều vừa đến bên miệng, Tô Linh Linh đã nhanh chóng phản ứng lại, nam tử trước mắt này đã không phải là Thanh Vân đạo hữu mà mình quen biết.

Tiếng nói dừng lại.

Nàng rụt rè dừng bước, thận trọng gọi: “Trương... Trương Cảnh đạo huynh.”

“Tô đạo hữu.”

Trương Cảnh cười gật đầu ý bảo, giống như hoàn toàn không chú ý tới sự ảm đạm trên mặt đối phương.

“Ra mắt Trương Cảnh đạo huynh.”

Đệ Nhất Thiết Chuy cùng Thường Tự Tại luống cuống tay chân đứng lên từ trên mặt đất, cùng nói.

Trong thanh âm tràn đầy kính sợ.

Trong lúc nói chuyện, Thường Tự Tại không thể khống chế nhớ lại một màn trước đây mình đã ‘làm khó dễ’ vị đạo huynh này, trong lòng chợt nâng lên.

“Cơ thị Cơ Tiểu Vân của ta, ra mắt chân truyền.”

Cơ Tiểu Vân chậm rãi thi lễ, thể hiện ra dáng vẻ thuộc về huyết mạch Nhân Hoàng của mình một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

“Mấy vị đạo hữu không cần đa lễ.”

Trương Cảnh ôn nhu đáp lại, sau đó giống như nhớ tới cái gì, nhìn thẳng về phía Cơ Tiểu Vân: “Loại cảm giác này... Cơ Trường Vũ cùng Cơ Cửu Lâm là gì của ngươi?”

“Chân truyền biết hai vị hoàng tử?’ Cơ Tiểu Vân kinh ngạc nhìn về phía Trương Cảnh.

Sau đó, không đợi Trương Cảnh trả lời, đã nghe đối phương cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Không giấu diếm chân truyền, hai vị kia chính là Chấn Đán Thánh Vương hậu duệ, thân phận tôn quý, mặc dù trong cơ thể tiểu nữ cũng có chút Nhân Hoàng huyết mạch, cũng không dám cùng hai vị hoàng tử loạn trèo quan hệ.”

“Chấn Đán Thánh Vương?”

Ánh mắt Trương Cảnh hơi lóe lên, thật sự không dám đọc ra tôn hiệu này.

Hết chương 524.
Bình Luận (0)
Comment