Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 525 - Chương 525. Bại Lộ Thân Phận (4)

Chương 525. Bại lộ thân phận (4)
Chương 525. Bại lộ thân phận (4)

Mặc dù hắn không hiểu biết nhiều về Nhân Hoàng Đạo Đình, nhưng đối với tên gọi Thánh Vương, cũng là như sấm bên tai.

Không có hắn , cái gọi là Thánh Vương, kỳ thật chính là tồn tại cấp bậc vĩ đại của Bất Hủ Đạo Quân.

Nếu liên quan đến tồn tại bậc này, Trương Cảnh Toại cũng không hỏi nhiều nữa.

Chỉ thấy tầm mắt hắn chậm rãi đảo qua bốn người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Lần này bởi vì Trương Cảnh, làm cho bốn vị đạo hữu chấn kinh, thật sự xin lỗi.”

Nghe vậy.

Đệ nhất Thiết Chùy cung kính đáp lại: “Đạo huynh nói quá lời rồi.”

Âm thanh rơi xuống.

“Đạo huynh, trước đây ta và Cơ thế muội có nhiều mạo phạm, thật sự rất xấu hổ, mong đạo huynh tha thứ.”

Thường Tự Tại cẩn thận đi tới gần Trương Cảnh, khom người cúi đầu, tràn đầy áy náy nói.

“Mong đạo huynh bao dung.”

Cơ Tiểu Vân khẽ nhếch môi, cũng nói theo.

“Ha ha, đâu có mạo phạm gì, hai vị lo lắng nhiều rồi.”

Trương Cảnh lạnh nhạt cười, trên mặt hoàn toàn không có chút để ý. Hoặc là nói, cho tới bây giờ hắn cũng không để tâm tới phản ứng lúc trước của hai.

“Đúng rồi, không biết kế tiếp mấy vị có tính toán gì không?”

Hắn quay đầu nhìn về phía Đệ nhất Thiết Chùy.

“Không giấu đạo huynh, chúng ta vừa mới thương lượng qua, lần này sẽ không tiếp tục ở lại Trụ Cực Hà Bí Cảnh nữa.”

Trong giọng nói của Đệ nhất Thiết Chùy không khỏi lộ ra một tia kinh hãi.

Đối với bốn người bọn họ mà nói, chuyến đi Bí Cảnh lần này thật sự là có chút quá kinh tâm động phách, nhanh chóng phải hoãn lại một chút mới được.

“Trở về sao? Cũng là một lựa chọn không tồi. Vậy chư vị thuận buồm xuôi gió.”

Thanh âm Trương Cảnh ôn hòa nói.

“Đa tạ đạo huynh.”

Đệ nhất Thiết Chùy lại chắp tay bái tạ, sau đó quay đầu nhìn về phía ba người đối diện.

Tầm mắt giao nhau.

Chỉ thấy bốn người đồng thời khẽ gật đầu.

Giây tiếp theo.

“Đạo huynh.”

Đệ nhất Thiết Chùy lấy ra khối Trụ Hà kim tinh lúc trước từ trong Tu Di giới, cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước người Trương Cảnh, trong giọng nói tràn đầy cảm kích.

“Ơn cứu mạng không thể báo, khối Trụ Hà kim tinh này kính xin đạo huynh nhất định phải nhận lấy.”

“Cái này…”

Trương Cảnh nhìn Trụ Hà Kim Tinh trước mặt, lắc đầu, dở khóc dở cười nói: “Ta xin nhận y tốt của mấy vị, nhưng vẫn nên thu hồi Trụ Hà Kim Tinh này lại đi.”

“Còn nữa, Vụ Ẩn vốn là vì ta mà đến, làm sao nói tới ơn cứu mạng?”

Tuy nhiên.

Mặc dù Trương Cảnh nói như vậy, Đệ nhất Thiết Chùy vẫn cố chấp giơ Trụ Hà Kim Tinh trong tay lên cao.

“Nếu không có đạo huynh, e là chúng ta đã chết trong tay bốn tu sĩ áo đen. Tuy Trụ Hà Kim Tinh không đáng nhắc tới, nhưng dù sao cũng là tâm ý của chúng ta.”

Dứt lời, hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Kính xin Chân Truyền nhận lấy.”

“Kính xin Chân Truyền nhận lấy!” Ba người khác theo sát nói.

Im lặng mấy tức.

Mắt thấy thật sự không lay chuyển được bốn người này, Trương Cảnh đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận Trụ Hà Kim Tinh trên tay đối phương.

“Cũng được.”

Thấy Trương Cảnh nhận lấy, trong đôi mắt Thiết Chuy nhất thời hiện lên vẻ vui sướng.

Sở dĩ bọn họ cố ý muốn đưa Trụ Hà kim tinh này cho Trương Cảnh, một mặt đúng là vì báo đáp ân tình cứu mạng, mà mặt khác, đương nhiên cũng có suy tính khác.

Một chân truyền của Bất Hủ đạo thống rõ ràng tiền đồ vô lượng, dựa theo sự chênh lệch của địa vị hai bên, về sau bọn họ sẽ không có cơ hội “kề vai chiến đấu” như bây giờ.

Không thừa dịp cơ hội lần này lưu lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương, thiết lập quan hệ, vậy thật sự là không xứng đáng với sự bồi dưỡng của gia tộc.

Đúng vậy.

Trong mắt những con cháu thị tộc này, cơ hội kết bạn được với chân truyền của một vị Thái Ất đạo môn còn trân quý hơn cả một khối Trụ Hà kim tinh.

Không lâu sau.

“Đạo huynh, chúng ta rời đi trước.” Đệ nhất Thiết Chùy chắp tay về phía Trương Cảnh, chào tạm biệt.

“Mấy vị bảo trọng.”

Trương Cảnh mỉm cười.

Nhưng vào lúc này, chỉ thấy Tô Linh Linh đột nhiên xoay người, động tác vụng về chạy đến trước người Trương Cảnh, dừng lại hô hấp, trong mắt tràn đầy mong đợi hỏi: “Thanh Vân đạo huynh, sau này.... Sau này còn có thể gặp lại không?”

Giọng nói của nàng mơ hồ có chút run rẩy.

“Có lẽ được.”

Trương Cảnh mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

“Có lẽ, có lẽ, có lẽ...”

Tô Linh Linh nhắc tới từ ngữ với hàm nghĩa mơ hồ này hết lần này tới lần khác, trong lòng hiểu được ý tứ của đạo huynh.

“Đa tạ đạo huynh, Linh Linh đã biết, kính xin đạo huynh bảo trọng.”

Nàng khom người cúi đầu, ra vẻ bình tĩnh nói.

Khoảnh khắc xoay người, trong con ngươi rực rỡ như trăng sáng, bất giác đã chứa đầy hơi nước.

“Ôi…”

Xa xa mơ hồ truyền đến một tiếng thở dài sâu kín, giống như đang cảm thán vận mệnh vô thường, tạo hóa trêu người.

Trương Cảnh lẳng lặng đứng lặng tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh như vực sâu, giống như đang chờ đợi điều gì đó.

Một lúc nào đó.

Hư không nổi lên gợn sóng nhàn nhạt, một bóng người già nua cả người nhuốm máu chậm rãi đi ra từ bên trong.

Người này rõ ràng là Địa Tiên Động Minh.

Nhưng lúc này, khí tức trên người đối phương đã yếu ớt tới cực điểm.

Có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu vừa rồi kịch liệt thế nào.

Không đợi Trương Cảnh hỏi, đã nghe thấy Địa Tiên Động Minh không cam lòng nói: “Đáng chết, tên Vụ Ẩn kia trốn thật sâu, như vậy mà cũng khiến hắn chạy mất.”

“Chạy rồi?”

Sắc mặt Trương Cảnh khựng lại.

Vừa rồi Địa Tiên Động Minh thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị mà đánh lén, cứ như vậy lại có thể để cho người kia chạy mất?

“Sư điệt không cần lo lắng, tuy rằng tên Vụ Ẩn kia bảo vệ được tính mạng, nhưng cái giá phải trả cũng cực kỳ thảm trọng, nhất thời không thể làm khó dễ ngươi nữa.”

Trên mặt tái nhợt của Địa Tiên Động Minh hiện ra một nụ cười gượng ép, ý bảo Trương Cảnh yên tâm.

“Đa tạ sư thúc.”

Trương Cảnh chắp tay, sau đó trực tiếp hỏi một vấn đề nghi hoặc đã lâu.

“Đúng rồi, xin hỏi sư thúc, làm sao các ngươi biết được vị trí của sư điệt?”

Hết chương 525.
Bình Luận (0)
Comment