Nhưng mà vào lúc này.
Hai tiếng gió thê lương vang lên, sau đó Trương Cảnh cảm thấy trước mắt phảng phất có hai bóng đen xuyên qua.
Đó là ——
Hắn dừng bước, lần theo giọng nói nhìn lại.
Lúc này, đồ vật hai bên đệ nhất diễn pháp đài đã có hai bóng người một nam một nữ đứng lên, trên thân linh quang lấp loé không yên.
"Trần Tiên Đạo, Thẩm Thanh Thanh."
Trong miệng Trương Cảnh lẩm bẩm hai cái tên quen thuộc mà xa lạ này, ánh mắt gần như ngưng kết trên thân hai người này.
Mặt khác, mười ba người cũng chọn ngừng ngay tại chỗ, bọn họ muốn nhìn xem hai người này rốt cuộc mạnh đến trình độ nào.
Vùng trời, Lưu sư huynh thấy cảnh này, cũng không làm nhắc nhở, chẳng qua là lẳng lặng quan sát.
Oanh ——
Phảng phất trước đó đã giao thủ qua.
Trên đài, hai người không nói một lời, trực tiếp công tới đối phương.
Trong chốc lát, Trần Tiên Đạo toàn thân quấn quanh xích hồng đạo văn, nhất cử nhất động đều cuốn theo bàng bạc đại lực và quầng sáng nóng bỏng tiếp cận Thẩm Thanh Thanh.
Nhưng lập tức liền thấy Thẩm Thanh Thanh phi tốc bóp một cái pháp quyết.
Một bóng mờ lóe lên, đối phương đã tan biến tại tại chỗ.
Sau một khắc, trên diễn pháp đài đột nhiên nổi lên một cỗ thanh phong quỷ dị. Cỗ thanh phong này nhanh chóng ngưng tụ thành lưỡi đao, dùng sét đánh không kịp bưng tai chi thế chém tới Trần Tiên Đạo.
Hai người ngươi tới ta đi.
Động tĩnh càng khủng bố.
Cuối cùng.
Sau một tiếng kêu đau, sắc mặt Trần Tiên Đạo cực kỳ bình tĩnh rời đi đệ nhất diễn pháp đài, sau đó đi thẳng tới giữa đệ nhị diễn pháp, ngồi xếp bằng, không coi ai ra gì, nhắm mắt lại.
Tựa hồ chắc chắn không người nào dám khiêu chiến hắn.
Mà sự thật cũng xác thực như thế.
Làm đệ nhất diễn pháp đài, chiến đấu hạ màn kết thúc, sau đó người còn lại dồn dập hướng về diễn pháp đài khác, có người không kịp chờ đợi đã leo lên diễn pháp đài.
Thế nhưng ——
Diễn pháp đài thứ ba không có một ai.
Mà giờ khắc này, trên mặt Trương Cảnh đột nhiên lộ ra một vệt ý cười, lưng chậm rãi thẳng tắp.
Hắn nhìn về phía diễn pháp đài thứ ba.
Trương Cảnh không có quên, lần này mình ngoại trừ muốn bắt được mười vị trí đầu, thu hoạch được đạo công ban thưởng, còn muốn mượn cơ hội này xem có thể gia nhập tiểu đội nhiệm vụ bài danh mười vị trí đầu hay không.
Những người đó xem cái gì? Đạo viện xem cái gì?
Tự nhiên là biểu hiện trong khảo hạch.
Nghĩ tới đây.
Trương Cảnh trực tiếp sải bước hướng về thứ ba diễn pháp đài không có một ai.
Nếu người khác đều không dám, vậy Trương mỗ không khách khí.
Tiếng bước chân vang lên.
Nương theo động tác của Trương Cảnh, trong nháy mắt, ánh mắt những người khác hơi ngưng lại. Cho dù là người đang đấu pháp trên đài hay là người quan sát dưới đài, giờ phút này trong lòng không hẹn mà cùng xuất hiện một ý tưởng giống nhau: “Người kia là ai?”
Dưới đài.
Quý Bá Thường nhìn động tác của Trương Cảnh, nhịn không được dụi mắt một cái.
Hắn tựa hồ đang xác định, hôm nay Trương huynh và Trương huynh mình nhận biết trước đó, đến tột cùng có là cùng một người hay không?
Không bao lâu.
Trương Cảnh đứng giữa diễn pháp đài, lẳng lặng chờ đợi lấy.
Ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và hoài nghi tới từ bốn phương tám hướng bao phủ hắn.
Trương Cảnh hiểu rõ này là vì cái gì.
Mặc dù thứ ba diễn pháp đài bài danh thứ ba nhưng bởi vì có hai Giáp cấp yêu nghiệt, cho nên lần này thứ ba diễn pháp đài đại biểu cho đệ nhất trong rất nhiều thiên tài trong Ất cấp.
Mới vừa rồi không có người đi lên là bởi vì đại gia đều chú ý tới vị trí này, không người nào nguyện đánh vỡ cân bằng.
Cách đó không xa.
Năm ánh mắt nhìn chăm chú lấy Trương Cảnh.
Một nữ tử trong năm người đi ra, trên mặt mang theo tự tin nồng đậm, thong thả leo lên thứ ba diễn pháp đài, đi đến đối diện Trương Cảnh.
Trương Cảnh ngẩng đầu.
Chỉ thấy cô gái đối diện cười nhẹ nhàng nhìn về phía hắn, phong thái hiên ngang chắp tay, nói ra: "Tại hạ Từ Uyển."
"Tại hạ Trương Cảnh."
Trương Cảnh cười đáp lại.
"Người đầu tiên đi đến nơi này, Trương huynh dũng khí cũng kinh người, cũng không biết thực lực như thế nào. Ta pháp kiếm vô cùng sắc bén, Trương huynh cẩn thận."
Trong lúc nói chuyện.
Nữ tử trong tay đột ngột xuất hiện một thanh pháp kiếm đẹp đẽ, mũi kiếm lóe ra phong mang cực kỳ ngưng tụ, chỉ là nhìn thì làm cho lòng người phát lạnh.
Một đạo ánh sáng chói mắt lóe lên.
Pháp kiếm tan biến trong tay nữ tử, chờ khi nó xuất hiện lại, đã đi tới trước mắt Trương Cảnh, khí tức sắc bén gần như trực tiếp đâm về phía cổ họng.
Trương Cảnh tầm mắt ngưng tụ, tâm nhãn hư ảo mở ra.
Quỹ tích thanh phi kiếm này lập tức bị hắn bắt được.
Ông ——
Linh lực trong đan điền khuấy động một hồi, chợt tràn một lượng lớn vào Thủy Vân Thuẫn.
Thủy Vân Thuẫn hơi lóe lên, trực tiếp xuất hiện ngay phía trước pháp kiếm.
Đinh!
Phi kiếm của nữ tử bị Thủy Vân Thuẫn ngăn trở.
Nhưng linh quang đen kịt bên trên lá chắn cũng suýt nữa bị khủng bố phong mang trên thân kiếm chém vỡ.
Nhất kích không thành.
Nữ tử khống chế pháp kiếm giống như rắn trườn trên vùng trời trên không Trương Cảnh, không ngừng xuyên qua, không ngừng tìm kiếm cơ hội.
Thân kiếm nhập vào xuất ra, phong mang như muốn khiến cho lông tơ trên người Trương Cảnh đứng lên.
"Luyện khí tầng hai! Phi kiếm thật là sắc bén."
Trong mắt Trương Cảnh lóe lên một tia tán thưởng.
Hắn biết, người có can đảm tham gia mười vị trí đầu chi tranh, không có đơn giản.
Trong lòng hơi động.
Trong túi trữ vật, phi kiếm cũ nát bị Trương Cảnh tế ra, linh lực màu đen quấn quanh trên đó. Phi kiếm hóa thành một đạo hắc quang, chỉ trong nháy mắt xuyên qua đến bên cạnh phi kiếm của nữ tử, hung hăng chém xuống thân kiếm.
"Cái gì?"
Nữ tử mắt thấy Trương Cảnh ngoại trừ ngự sử tấm chắn ra, vậy mà lại móc ra một thanh phi kiếm, không khỏi mở to hai mắt nhìn, hơi có chút ngây người.
Cơ hội!
Trương Cảnh khống chế pháp khí phi kiếm ngăn trở pháp kiếm của nữ tử, đồng thời linh lực lại quán thâu đến Thủy Vân Thuẫn lần nữa.
Trong nháy mắt Thủy Vân Thuẫn hóa thành một đạo hắc mang, giống như một thanh trọng chùy, thẳng tắp đánh thẳng tới gương mặt đẹp đẽ của nữ tử.