Ác phong tỏa ra!
Nữ tử bị dọa đến giật mình một cái, luống cuống tay chân móc ra một tấm bùa chú, chốc lát kích hoạt.
Một vệt hộ thể linh quang màu trắng lập tức xuất hiện ở trên người nàng.
Bành!
Thủy Vân Thuẫn nện ở hộ thể linh quang đối phương, lại chỉ có thể để cho đối phương lay động một hồi.
Phù lục chính là át chủ bài sao? Đáng tiếc ở trước mặt mình thì vô dụng a.
Ngưng Băng Hóa Phong Thuật kèm theo đặc tính sắc bén giỏi nhất ứng đối cái này.
Trương Cảnh khóe mắt lộ ra mỉm cười.
Bên trong Ngũ Pháp Linh Hà, một con pháp thuật chi ngư bỗng dưng nhảy ra mặt nước, hóa thành một đạo phong mang ngưng tụ đến cực điểm, quấn quanh ở ngón trỏ tay phải Trương Cảnh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Ngưng Băng Hóa Phong Thuật chớp mắt mà tới, dưới ánh mắt kinh hãi của nữ tử, dễ dàng xé nát hộ thể linh quang của hắn.
Sau một khắc.
Trong tầm mắt, Thủy Vân Thuẫn càng lúc càng lớn.
Duang ——
Nương theo một tiếng vang thanh thúy đến cực điểm, nữ tử thẳng tắp bay ra ngoài, trong nháy mắt trên trán trắng nõn bị sưng một khối to bằng nửa cái nắm đấm nhỏ, hai mắt trợn trắng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Phi kiếm của nữ tử lập tức mất đi khống chế, rơi trên diễn pháp đài.
Tê ——
Thấy cảnh này, cho dù là trên đài hay là dưới đài đều vang lên tiếng hít vào một hơi khí lạnh liên miên không dứt.
Không biết có phải là đạo Ngưng Băng Hóa Phong Thuật của mình hay không, Trương Cảnh chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống không ít.
Một đạo lại một đạo ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trương Cảnh.
Đệ nhất diễn pháp đài, Thẩm Thanh Thanh thấy Trương Cảnh thô bạo như vậy, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác kéo ra, trong ánh mắt lóe lên một tia chấn kinh.
Mà ở đệ nhị diễn pháp đài.
Trần Tiên Đạo vốn mặt mũi bình tĩnh giờ phút này đã không duy trì được.
Chỉ gặp hắn vẻ mặt nhăn nhó, cố nén không có cười ra tiếng, một tay hướng về phía Trương Cảnh giờ một cái ngón tay cái lên.
Dưới đài, Quý Bá Thường thấy vậy không khỏi thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy huynh đệ mình tu vi chiến lực đúng là mạnh đến mức không còn gì để nói, nhưng. . . hình như không cứu nổi.
"Trương Cảnh, có muốn nghỉ ngơi?" Lưu sư huynh cố nén ý cười, lên tiếng nói ra.
"Không cần, sư huynh."
Trương Cảnh cảm thấy một trận chiến này cũng không có tiêu hao bao nhiêu linh lực, dứt khoát không nghỉ ngơi.
Lại lúc này.
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Trương Cảnh theo tiếng kêu nhìn lại, phát hiện đối phương đúng là nam tử thân hình thon dài đã từng ra hiệu cho mình.
Nam tử ánh mắt lãnh đạm nhìn Trương Cảnh, lạnh lùng nói: "Ta gọi Hạ Phương Minh, Trương huynh hẳn nghe nói qua tên của ta chứ."
"Hạ Phương Minh?"
Trên mặt Trương Cảnh lập tức lộ ra minh ngộ chi sắc.
Cái tên này là Ất cấp thiên tài đầu tiên tu luyện quan tưởng pháp nhập môn, thiên phú gần với hai Giáp cấp yêu nghiệt đó. Mà lại Trương Cảnh còn nghe nói đối phương đã gia nhập một tiểu đội nhiệm vụ ngoại viện bài danh mười vị trí đầu nào đó.
Khó trách vừa rồi khi biết được quy tắc, biểu lộ trên mặt hắn sẽ bình tĩnh như vậy.
Nguyên lai là tự xưng là thực lực đủ mạnh a.
Còn có vừa nãy Từ Uyển đi lên khiêu chiến mình, không phải là vì hắn chiếm vị trí dự định của đối phương chứ.
"Hạ huynh đại danh, ta nghĩ lần này trong số người mới vừa gia nhập đạo viện hẳn không có ai không biết a?"
Nụ cười trên mặt Trương Cảnh không giảm chút nào.
"Trương huynh, ngươi ngàn vạn lần không nên hạ ngoan thủ với Từ Uyển như vậy, nếu như ta không ra tay, chờ khi nàng tỉnh lại thì phải ăn nói như thế nào? Mong rằng ngươi thứ lỗi."
Hạ Phương Minh nói mà không có biểu cảm gì.
"Xin chỉ giáo."
Trương Cảnh biểu lộ nghiêm túc nói ra.
Tiếng nói vừa ra, trong nháy mắt.
Hư ảo tâm nhãn lại kéo ra lần nữa, toàn bộ diễn pháp đài bị đặt vào trong tâm nhãn cảm giác.
Hạ Phương Minh này có thể là đối thủ mạnh nhất mình gặp trong lần khảo hạch này, Trương Cảnh đương nhiên không dám có nửa phần buông lỏng cảnh giác.
"Tốt!"
Hạ Phương Minh quát to một tiếng.
Pháp lực gần như Luyện Khí tầng hai cực hạn sôi trào ra trong khoảnh khắc.
Một cái gương đồng chậm rãi lơ lửng đến trước người, trong kính sinh ra tầng tầng lớp lớp linh quang, bao phủ Hạ Phương Minh trong đó.
Sau đó, một thanh kim chùy bị Hạ Phương Minh ném ra, chùy thân linh quang tràn ngập, khí tức nặng nề như núi.
Kim chùy vừa mới xuất hiện, trực tiếp hướng về Trương Cảnh đập tới.
Tốc độ không phải rất nhanh, nhưng kim chùy hướng ra phía ngoài, lộ ra cỗ khí tức trầm trọng, thời thời khắc khắc cản trở động tác của Trương Cảnh, khiến cho hắn khó mà tránh né.
Bành!
Kim chùy hung hăng nện xuống, toàn bộ diễn pháp đài tựa hồ cũng run rẩy một phen.
Cách đó không xa, Trương Cảnh miễn cưỡng chạy đi lau mồ hôi lạnh trên đầu một cái.
Bị cái đồ chơi này đập trúng sợ là không dễ chịu a.
Pháp khí phi kiếm lại bị tế lên lần nữa, được Trương Cảnh khống chế hóa thành một đạo u quang mắt trần khó mà bắt, đột ngột xuất hiện xung quanh Hạ Phương Minh, hung hăng chém xuống.
Nhận công kích.
Hộ thân linh quang của Hạ Phương Minh bắt đầu vặn vẹo, mà phi kiếm cũng giống như lâm vào vũng bùn, khó mà tiến thêm.
Thấy vậy, Hạ Phương Minh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn Trương Cảnh đối diện vừa ngự sử pháp thuẫn quấn chặt kim chùy của mình, nhưng không có để cho kim chùy kề đến pháp thuẫn dù chỉ một tia, sau đó lại khống chế phi kiếm kém chút trảm phá hộ thể linh quang do gương đồng diễn sinh ra, trong lòng không khỏi sinh ra vẻ khâm phục.
Cái tên này điều khiển pháp khí không khỏi cũng quá mạnh.
Còn có pháp thuật mạnh mẽ vừa mới trực tiếp trảm phá hộ thể linh quang của Từ Uyển.
Khó trách dám leo lên thứ ba diễn pháp đài!
Chỉ tiếc ——
Hạ Phương Minh linh thức bắt đầu phác hoạ pháp thuật đạo văn, ba năm hơi thở sau thì thấy dưới chân xuất hiện ba cái khôi lỗi bùn thạch, mang theo khí thế hung mãnh thẳng tắp đánh tới Trương Cảnh.
Một bên khác.