Đông Dao trợn mắt há mồm mà nhìn Trương Cảnh, lẩm bẩm nói:
"Ngươi cũng quá ác rồi, đống bùa đó không biết tốn bao nhiêu đạo công... Ngươi mà cứ dùng cách này để làm nhiệm vụ thì sợ là ngay cả cái pháp bào ... Cũng bán để bù lỗ mất."
Đến khi tỉnh táo lại.
Trên mặt Chu sư huynh vẫn còn có chút sợ hãi, hắn tức giận nói:
"Cũng may lần này Trương sư đệ chuẩn bị đầy đủ, nếu không lần này xác của chúng ta lạnh hết rồi. Sư đệ yên tâm, sư huynh sẽ cùng ngươi chịu tổn thất những lá bùa này."
"Không sai!"
Hạ sư huynh vỗ ngực, nhìn Trương Cảnh bảo đảm:
"Sư đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Lát nữa ngươi cứ tính số bùa tổn thất, các sư huynh sẽ nghĩ cách bù đắp cho ngươi."
"Việc này, sư huynh à, thật ra ---"
Trương Cảnh đang muốn giải thích cái gì, lại bị Đinh sư huynh cắt ngang:
"Sư đệ, ngươi đừng nói nữa. Thi thể của con Hắc Hổ này cùng với những thu hoạch khác đều thuộc về ngươi."
"Da lông, răng, móng vuốt còn có xương của con Hắc Hổ luyện khí trung kỳ này đều là vật liệu thượng hạng. Cộng lại với nhau thì chắc cũng bán được 12 13 đạo công. Mặc dù số đạo công này vẫn còn thua xa số bùa chú ngươi đã dùng, nhưng có thể xem là một phần đền bù. Số còn lại thì đợi nhiệm vụ kết thúc, sư huynh sẽ bổ sung cho ngươi sau."
Nghe vậy, Trương Cảnh cảm thấy rất ấm áp, sau đó ở trong đầu nhanh chóng tính toán.
Hiện tại tỷ lệ thành công chế tạo bùa cấp thấp của hắn là 40%, giá thành của ba mươi tấm Chước Dương Phù cũng không vượt quá 10 đạo công.
Đống vật liệu lấy từ xác hổ cũng đủ để hắn lấy lại vốn, thậm chí còn lời một khoản nho nhỏ.
Những sư huynh sư tỷ trước mặt này suốt đường đi đều chăm sóc hắn rất tốt, Trương Cảnh cảm thấy mình không thể so đo quá mức.
Sau khi suy nghĩ kỹ.
Chỉ thấy Trương Cảnh ngại ngùng cười một cái, sau đấy nhỏ giọng nói:
"Sư huynh sư tỷ, chỉ cần mấy vật liệu trên người con hổ cũng đã đủ tiền rồi, các ngươi không cần bồi thường thêm cho ta."
"Vậy sao được?"
Dao nhanh mồm nhanh miệng nói:
"Chúng ta sao có thể lợi dụng sư đệ được?"
"Thật ra những tấm bùa này là do ta tạo ra. Như lời Đinh sư huynh vừa nói, mấy vật liệu của con hổ yêu cũng đủ để bù đắp chi phí cho ba mươi tấm Chước Dương Phù rồi."
Trương Cảnh vội vàng giải thích.
Lời này vừa nói ra, khắp nơi đều im lặng.
Một thời gian dài sau.
"Cái gì! Những lá bùa đó... Đều là do chính sư đệ làm?"
Đông Dao nghẹn giọng.
“Trương sư đệ, ngươi mới vào đạo viện được hai tháng thì tu vi đã đạt tới luyện khí ba tầng, điều này ta cũng miễn cưỡng hiểu được. Nhưng còn việc chế bùa... Hơn nữa còn nhiều bùa như vậy...”
Hạ sư huynh vừa nói vừa khoa tay múa chân, ý thức dường như đã hỗn loạn hết.
"Yêu nghiệt!”
Chu sư huynh thở dài, lập tức nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.
Trương sư đệ nói, 12 đạo công là đủ để chi trả chi phí của ba mươi tấm phù bùa chú thấp, hơn nữa còn là loại bùa thượng phẩm... Chẳng trách mấy tên phù sư trong tiểu đội ai nấy cũng kiêu ngạo như vậy.
Đúng là lời! Không đúng, đúng là đỉnh!
Bây giờ mình còn trẻ, cố gắng tích một chút đạo công, biết đâu cũng đổi được một bộ truyền thừa chế phù?
Lỡ đâu thành công thì sao?
Giờ khắc này, Chu sư huynh bắt đầu dao động!
Khoan đã! Tất cả đều là bùa thượng phẩm???
Hắn hoảng hốt nhìn Trương Cảnh.
Mà ánh mắt của Đinh sư huynh đứng đối diện Trương Cảnh cũng lặng lẽ thay đổi.
…….
"Yêu đan! Trong cơ thể của con súc sinh này vậy mà lại có yêu đan! Trương Cảnh sư đệ lần này phát tài rồi.”
Giọng nói ngạc nhiên của Đông sư tỷ đột nhiên vang lên, khiến Trương Cảnh đang định kiểm tra túi trữ vật của hổ yêu giật thót một cái.
"Yêu đan?"
Hắn quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.
"Ừ, sư đệ nhìn đi.”
Đông sư tỷ đưa cho Trương Cảnh một vật hình tròn màu trắng to cỡ ngón tay cái đang phát ra dao động linh khí rồi giải thích.
"Yêu đan là đồ tốt, giá mua lại rất cao. Một viên yêu đan luyện khí trung kỳ có thể bán được ít nhất 50 đạo công. Sư đệ, ngươi thật là may mắn."
Giọng nói của nàng tràn đầy niềm vui.
"Haha, không phải là Trương sư đệ may mắn, mà do bùa chú của hắn đánh cho con súc sinh này không kịp trở tay, lại thêm ta ra tay nhanh, khiến nó không kịp tán đi yêu đan. Vừa rồi ta cũng đoán sẽ có yêu đan, nhưng không nói với các ngươi, sợ đâu vui mừng vô ích.”
Giọng nói của Đinh sư huynh vang lên.
Vuốt ve yêu đan trong tay, Trương Cảnh nhịn không được hỏi.
“Xin hỏi sư huynh, yêu đan rốt cuộc là cái gì?"
“Sư đệ.”
Đinh sư huynh mỉm cười, kiên nhẫn giải thích:
“Yêu ma không có đan điền để tích trữ linh lực như con người chúng ta. Chúng đều rải yêu lực khắp cơ thể. Yêu đan là nơi trung chuyển mà yêu lực tự phát ngưng tụ lại, cũng là nơi tụ tập yêu lực thuần khiết nhất trong cơ thể bọn chúng.”
"Đương nhiên, ‘yêu lực’ mà sư huynh vừa nhắc đến trên thực chất chính là linh lực, chỉ là bên trong xen lẫn một ít oán niệm và tà niệm mà đám súc sinh này để lại trước khi chết, còn có một vài ‘tạp chất’ đặc trưng của yêu ma.”
“Aiz, cũng do ta ra tay chậm quá. Vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, nếu ta có thể đánh chết súc sinh này trong một chiêu thì nó sẽ không kịp để lại oán niệm trong yêu đan, khi đấy giá trị sẽ tăng lên gấp bội."
"Tại sao lại có người mua nó với giá cao?"
"Ha ha, người mua chủ yếu là đan sư. Bọn họ sử dụng những phương pháp đặc biệt để loại bỏ những tàn niệm và tạp chất trong yêu đan, sau đó lại dùng nó luyện chế thành linh đan.”
“Phần lớn những linh đan cao cấp được bày bán trong Thiên Pháp Các đều được luyện chế từ yêu đan.”
“Ớ... Chẳng phải bọn họ đều nó linh đan cao cấp đều được luyện chế từ thiên tài địa bảo hay sao?”
Nét mặt của Trương Cảnh trở nên kỳ lạ.
“Đúng là có thiên tài địa bảo, nhưng một phần thiên tài địa bảo chỉ có thể luyện chế mười lô đan dược. Không dùng vật thay thế thì bọn họ lấy đâu ra nhiều linh dược cao cấp như vậy?”