Song Phượng Nhai.
Trước một tòa lầu hai tầng, Trương Cảnh lại móc ra địa chỉ Diêm sư huynh viết xác nhận một lần, sau đó lấy chìa khoá ra. Nơi này vị trí vô cùng tốt, tiếp giáp nơi ra vào Minh Đăng Phường, số lượng tu sĩ lui tới rất nhiều.
Chỉ có thể nói không hổ là Diêm sư huynh chuyên chừa lại.
Phía bên phải là một tiệm đan dược tên là 'Linh Đan Trúc'.
Vừa mới nhìn qua một chút, hắn mơ hồ nhìn thấy một đạo thanh bào ở bên trong, hiển nhiên đây là Đan Sư ngoại viện nào đó mở.
Cửa hàng bên trái thì đóng thật chặt.
Làm không tốt chính là một trong số mấy cửa hàng còn lại của Diêm sư huynh.
Két ——
Trương Cảnh đẩy cửa ra, cảnh tượng nội bộ cửa hàng lập tức đập vào mi mắt.
Không gian lớn.
Đối diện cửa chính là một quầy hàng dài hơn một trượng.
Phía trái sau quầy hàng là một cánh cửa, bên trong hẳn là phòng nghỉ, phía bên phải quầy hàng là một không gian vừa phải, trưng bày mấy cái bàn ghế, thang thông hướng tầng hai cũng ở chỗ này.
Thuận theo bậc thang đi.
Lầu hai là phòng ngủ và tĩnh thất, cái gì cần có đều có.
"Diêm sư huynh có lòng."
Nghĩ đến bóng người tóc hoa râm đó, Trương Cảnh không khỏi trong lòng cảm thán.
Hơi nghỉ ngơi một lát sau, hắn lại ngựa không dừng vó đi xuống lầu một.
Tiếp theo chính là chuyện chính!
Bỏ ra trọn vẹn nửa ngày, Trương Cảnh mới bố trí xong cửa hàng phù chú của mình.
Trên quầy bày xong các loại phù lục, bên cạnh thì có giới thiệu và giá cả tương ứng. Đương nhiên, giá cả Trương Cảnh đánh dấu là đạo công, hơn nữa còn đắt hơn so với phù lục của Thiên Pháp Các Đạo Viện một chút.
Tinh Dẫn Phù hai chấm sáu đạo công.
Chước Dương Phù một chấm sáu đạo công.
Còn có mấy tấm phù lục khác chế tác trước đó, như là Nặc Tức Phù, Linh Dũ Phù cũng bị hắn để lên, đánh dấu giá.
Cái giá tiền này cũng không phải Trương Cảnh lòng dạ hiểm độc nghĩ ra được. Lúc đến hắn đã khảo sát ba cửa hàng phù lục, phát hiện mọi người thống nhất giá này, hình như cũng muốn thừa cơ hội khó được này mà kiếm bộn.
Nhưng mà những người đó bán là phù lục phẩm chất phổ thông. Mà Trương Cảnh bán thì là phù lục phẩm chất thượng thừa.
Làm ăn mà! Cũng nên có ưu thế của mình, bằng không dựa vào cái gì đoạt khách từ chỗ người khác tới? Hàng đẹp giá rẻ sau này sẽ là slogan của Trương mỗ!
Đúng rồi! Suýt nữa quên mất!
Hình như nghĩ đến cái gì, Trương Cảnh vội vàng tìm một tấm ván gỗ, viết: “Ba ngày cuối cùng, thổ huyết bán phá giá, tất cả phù lục phẩm chất thượng thừa của bản điếm đều rẻ hai thành (giới hạn dùng yêu đan)! ! !”
Viết xong.
Hắn xem đi xem lại tấm ván gỗ này, càng xem càng hài lòng.
Nếu như mình là những tán tu đó hoặc là các sư huynh sư tỷ Đạo Viện, nhìn thấy vật này thì sẽ kích động mua mua mua.
Sau đó Trương Cảnh lại làm ra một bảng hiệu.
Kiểm tra không sai, hắn treo bảng hiệu và tấm ván gỗ này ở chỗ dễ thấy bên ngoài cửa hàng.
Giờ khắc này.
Đứng trong tiệm, nhìn tu sĩ lui tới bên ngoài, Trương Cảnh không khỏi thở dài một hơi.
Từ giờ trở đi.
'Đây là tiệm phù lục' xem như chính thức khai trương.
...
Đạp đạp ——
Tiếng bước chân dần dần tới gần.
Nghe được tiếng vang, Trương Cảnh có chút mong đợi nhìn về phía cửa.
Đơn đầu tiên của mình đến nhanh như vậy?
Dưới ánh mắt sáng rực của Trương Cảnh.
Một nam tử thân mặc pháp bào màu xanh chậm rãi xuất hiện.
Trên tay đối phương cầm một cái bình ngọc, ý cười đầy mặt đứng trước cửa ra vào, ánh mắt nhìn về phía gương mặt tuổi trẻ của Trương Cảnh, dùng giọng điệu không xác định hỏi: "Ha ha, vị này —— "
Nhìn thấy người tới, mắt Trương Cảnh hiện lên vẻ suy tư,
Sau đó cười nói ra: "Sư đệ Trương Cảnh, bái kiến vị sư huynh này."
"Hóa ra là Trương sư đệ, sư huynh ta họ Hà, bán linh đan ở cách vách ngươi. Hôm nay thấy sư đệ gầy dựng cửa hàng, đến chúc mừng một phen."
Nam tử chậm rãi đi đến trước mặt Trương Cảnh, đưa bình ngọc trong tay cho hắn, chúc mừng.
"Hóa ra là Hà sư huynh!"
Trương Cảnh khách khí nói ra: "Vừa rồi khi đi tới sư đệ nhìn thấy Linh Đan Trúc sát vách có người, vốn định chờ sau khi bên này hết bận thì đi bái phỏng một phen, không ngờ sư huynh lại tới trước một bước, sư đệ hổ thẹn."
"Ài ~ sư huynh đệ chúng ta không cần nói những cái đó!" Hà sư huynh phất phất tay.
Sau đó lại thấy hắn chỉ chỉ bảng hiệu ngoài cửa, buồn cười nói: "Đây là tiệm phù lục —— đúng là tên rất hay, sư đệ đúng là diệu nhân!"
"Sư huynh quá khen, không đáng giá nhắc tới." Trương Cảnh khiêm tốn đáp lại.
Hai người nói chuyện.
Hà sư huynh không khỏi nhìn về phía quầy hàng của Trương Cảnh, sau đó lộ ra vẻ giật mình, chỉ vào phù lục trên quầy, kinh ngạc hỏi: "Sư đệ, ta thấy những phù chú này của ngươi hình như đều là... phẩm chất thượng thừa?"
"Không dối gạt sư huynh, phù lục phẩm chất thượng thừa sư đệ chế tạo không quá khó."
Trương Cảnh cười đáp lại, trong giọng nói tràn đầy tự tin.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Hà không ngừng đảo qua phù lục trên quầy hàng và Trương Cảnh, sau đó líu lưỡi nói: "Trình độ chế phù như vậy quả là lợi hại, nhất là sư đệ còn trẻ như vậy."
"Xin hỏi trước mắt sư đệ ở đội La Đô hay là đội Bàn Long?"
Hà sư huynh tò mò hỏi.
"Sư đệ ở đội La Đô."
"Ta đã nói rồi, chỉ có đội top ba mới có đủ tài nguyên bồi dưỡng được thiên tài như sư đệ. Sư huynh ở đội Yên Hà, chờ sư đệ về viện, nếu như có thời gian có thể đến đảo Yên Hà tìm ta. Đương nhiên, nếu như sư đệ cần luyện đan cũng có thể tới tìm ta, sư huynh sẽ toàn lực tương trợ."
Hà sư huynh lấy ra thông tin phù đưa cho Trương Cảnh, giọng điệu vô cùng nhiệt tình.
"Đa tạ sư huynh, sau này sư đệ nhất định sẽ đến nhà bái phỏng."
Trương Cảnh thu thông tin phù, cười híp mắt nói.
Hai người hàn huyên một phen, sau đó Hà sư huynh ưu tai du tai trở về sát vách.
Trong phòng.
Trương Cảnh mở ra bình ngọc Hà sư huynh vừa mới tặng cho, phát hiện nó chứa mười hạt Tử Linh Đan.