Ta Dùng Khoa Học Kỹ Thuật Chấn Hưng Địa Phủ

Chương 94

Phong Lương dẫn theo những thành viên đầu tiên của văn phòng, dựng tấm bia đá do chính tay Phong Cảnh Thần điêu khắc lên giữa đống đổ nát của cửa hàng bán lẻ.

 

Không lâu sau.

 

Một đoàn xe quân sự màu xanh rằn ri từ từ tiến đến trên nền đất bụi bặm, cuối cùng dừng lại cách tấm bia đá chừng mười mét.

 

Phong Lương lập tức bước tới chào đón.

 

Anh có chút ngạc nhiên khi thấy người bước xuống xe: "Quân đoàn trưởng Tô, không ngờ ngài lại đích thân đến đây?"

 

Vị quân đoàn trưởng Tô này là một người đàn ông trẻ tuổi, trông không quá ba mươi. Hắn vận quân phục, dáng người dong dỏng, gương mặt và giọng nói đều toát lên vẻ nghiêm nghị.

 

"Quốc gia vừa thành lập 'Văn phòng Liên lạc Nhân gian và Địa phủ', tôi tạm thời đảm nhiệm chức trưởng phòng. Đồng thời, tôi cũng kiêm nhiệm chức Phó trưởng phòng của Văn phòng Địa phủ thường trú tại Nhân gian."

 

Theo yêu cầu của Phong Cảnh Thần, các văn phòng thường trú của Địa phủ tại nhân gian, dù là tổng bộ hay chi nhánh, đều sẽ có một trưởng phòng, hai phó phòng, và ba trưởng ban. Trong đó, chức trưởng phòng sẽ do Địa phủ trực tiếp bổ nhiệm. Hai chức phó phòng, một sẽ do chính phủ cử người, một sẽ do nội bộ văn phòng đề cử.

 

Vị quân đoàn trưởng Tô này chính là ứng cử viên đầu tiên do chính phủ cử đến. Hơn nữa, văn phòng liên lạc của họ có lẽ được lập ra chuyên để phụ trách việc này.

 

Phong Lương nghe tên văn phòng của họ thì cười tủm tỉm: "Phong cách đặt tên của các anh giống hệt hội trưởng của chúng tôi nhỉ."

 

Anh đưa tay phải ra: "Hiện tại tôi là Phó trưởng phòng của tổng bộ khu vực phía Tây này. Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, mong Tô trưởng phòng chỉ giáo nhiều hơn."

 

Tô Vĩnh Ninh bắt tay Phong Lương một cách dứt khoát rồi quay đầu nhìn quanh: "Hôm nay Phong Vô Thường không đến sao?"

 

Phong Lương đáp: "Không ạ. Thần ca đã bế quan hai tháng, vài ngày nữa là thi cuối kỳ rồi nên đang bù đầu ôn tập. Chắc phải đợi đến nghỉ đông cậu ấy mới tới đây."

 

Tô Vĩnh Ninh: "..."

 

À, suýt chút nữa thì hắn quên mất.

 

Phong Vô Thường lừng lẫy danh tiếng, giờ cũng chỉ là một cậu sinh viên đang phải thức đêm ôn thi cuối kỳ mà thôi.

 

Cả hai quyết định không làm phiền việc học của Phong Cảnh Thần. Họ chỉ làm theo bản quy hoạch mà cậu đã để lại, bắt tay vào việc xây dựng văn phòng đầu tiên.

 

Thế nhưng, không phải ai trên đời này cũng thức thời như vậy.

 

Trong một cuộc họp bí mật của Ngũ đại gia tộc.

 

Gia chủ họ Miên mặt mày âm u: "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"

 

Mấy ngày nay, vết thương của họ còn chưa lành hẳn, ấy thế mà lũ thế lực nhỏ kia lại dám nhân lúc họ vào kết giới để "bức cung" ba thế lực lớn. Chuyện này khiến năm người tức đến hộc máu, suýt chút nữa thì thương lại thêm thương. Bây giờ, khi thương thế đã gần hồi phục, dĩ nhiên họ sẽ không tha cho đám khốn kiếp đó.

 

Gia chủ họ Yến sắc mặt cũng biến ảo không ngừng: "Bây giờ chúng ta không còn Bút Phán Quan, chỉ còn lại một mảnh vỡ chí bảo, làm sao mà trấn áp được đám người kia?"

 

Nói cho cùng, tu vi cao nhất của các thế lực vừa và nhỏ hiện tại cũng chỉ đến Nguyên Anh kỳ. Dù Ngũ đại gia tộc có liên thủ cũng chưa chắc có đủ thực lực để trấn áp họ.

 

"Bút Phán Quan..." Phùng gia chủ, người vốn luôn trầm mặc, đột nhiên đập bàn đứng dậy, tức giận đến run người: "Phong Cảnh Thần, Phong Cảnh Thần chắc chắn có vấn đề!"

 

"Một tên thiên sư Kết Đan nho nhỏ như nó, làm sao có thể giành được quyền khống chế Bút Phán Quan? Lại còn điều khiển được nó nữa?! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!!"

 

Phùng gia là một thế gia luyện khí. Bút Phán Quan chính là do Phùng gia chủ tự tay chữa trị từ trạng thái mảnh vỡ! Không ai hiểu rõ sự khó khống chế của nó hơn ông ta. Thậm chí nói thẳng ra, trong quá trình sửa chữa, việc ông ta có thể làm cũng chỉ là ghép các mảnh vỡ lại với nhau. Việc Bút Phán Quan có thể hồi phục hoàn toàn là nhờ vào khả năng tự chữa lành của bản thân chí bảo!

 

Phùng gia chủ ánh mắt sắc lạnh: "Trên người Phong Cảnh Thần, tuyệt đối có một bí mật kinh thiên động địa!"

 

Cùng lúc đó, tại phòng họp của Càn Thanh Môn.

 

"Phong Cảnh Thần, quả không đơn giản." Huyền Nguyên chân nhân khẽ thở dài.

 

Những lời mà Nghiệt Cảnh Đài nói trước đó, mọi người đều nghe rõ mồn một. Ngay cả thần tiên giáng thế cũng không thể khởi động được Bút Phán Quan và Sổ Sinh Tử.

 

Vậy tại sao Phong Cảnh Thần lại có thể?

 

Chỉ vì cậu ta là Vô Thường Sống ư?

 

Nếu một Vô Thường Sống quèn cũng có thể khởi động chí bảo của Địa phủ, vậy tại sao Nghiệt Cảnh Đài lại không làm? Vị sứ giả Địa phủ kia thực lực siêu phàm, lại còn đến từ Địa phủ. Tính đường nào cũng thấy ngài ấy thích hợp để khởi động Bút Phán Quan hơn Phong Cảnh Thần chứ? Thế nhưng vị đó lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.

 

Phải chăng điều đó đã ngầm thừa nhận rằng, ngài ấy không bằng Phong Cảnh Thần?

 

Lúc đó tình hình nguy cấp, mọi người không để tâm đến những chi tiết này. Nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thật đáng suy ngẫm.

 

Nam Phong cười lạnh, chĩa mũi dùi vào cả người nhà mình: "Hôm nay các người mới biết cậu ta không đơn giản à? Vậy bây giờ biết rồi, các người định làm gì?"

 

"Đến tận cửa bắt người, hay là nghiêm hình tra khảo?"

 

Nam Hoa chân nhân liếc nhìn hắn.

 

Nam Phong hừ nhẹ một tiếng, khoanh tay dựa vào ghế, quan sát tỉ mỉ từng biểu cảm của mọi người.

 

Nhưng mọi người đã quen với tính khí thất thường của Nam Phong, nên cũng không để lời hắn vào tai.

 

Hoằng Cát chắp tay trước ngực: "A di đà phật. Lần này may nhờ có Phong Vô Thường ra tay cứu thế, giải cứu chúng sinh khỏi kiếp nạn. Dù về tình hay về lý, chúng ta đều phải có chút lòng thành mới phải."

 

Trấn Thủ Sứ gật đầu: "Không sai. Chỉ là... Địa phủ chẳng thiếu thứ gì, chúng ta dường như chẳng có gì đáng để đem ra tặng cả."

 

Chủ đề bị lái đi, mọi người liền bắt đầu bàn tán rôm rả.

 

Nam Phong và Nam Hoa lặng lẽ trao đổi ánh mắt, trong lòng càng thêm nặng trĩu.

 

Mặc dù Cơ Quang đã được giải quyết, nhưng câu đố về việc tổ chức Tà Thiên Sư làm thế nào trà trộn vào kết giới và tiếp cận Cơ Quang vẫn chưa có lời giải! Hơn nữa, rất khó tin rằng chuyện này không có bàn tay của một thiên sư cấp Hóa Thần nhúng vào.

 

Nhưng, rốt cuộc đó là ai?

 

Đại học Thanh Hoa, khoa Tôn giáo.

 

Mộ Dung Kiều sau khi trở về đã lập tức bế quan dưỡng thương.

 

Phong Cảnh Thần ở một mình trong ký túc xá, yên tĩnh lật giở sách vở và những cuốn ghi chép mượn của bạn học. Chương trình học năm nhất cũng không khó. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cậu đã tự học được hơn một nửa kiến thức của hai tháng đã bỏ lỡ. Hơn nữa, tốc độ này không phải là học vẹt để đối phó thi cử, mà là thấu hiểu triệt để từng điểm kiến thức. Vừa học, cậu vừa liên kết với hệ thống kiến thức hiện có, không ngừng mở rộng giới hạn tri thức của mình.

 

Quá trình học tập thuận lợi như vậy không chỉ giúp Phong Cảnh Thần hiểu sâu sắc hơn về thế giới này, mà còn nảy ra nhiều ý tưởng mới cho việc nghiên cứu huyền học. Tu vi vừa mới đột phá của cậu đã có dấu hiệu mơ hồ tăng lên!

 

Trong khi Phong Diêm Vương đang yên tĩnh làm một học sinh ngoan.

 

Thế giới bên ngoài, sau cơn hoan hỉ vì thoát nạn, cuối cùng cũng có người không ngồi yên được nữa, bắt đầu gây sự.

 

Trước đó, các thế lực nhỏ vây hãm ba thế lực lớn không thành. Bây giờ, họ đột ngột lần lượt tuyên bố muốn rút khỏi Huyền Môn, chỉ cầu xin sự che chở của ba thế lực lớn.

 

Bởi vì, trong sự việc Cơ Quang, Ngũ đại gia tộc có thể nói là đã thể hiện hết sự bất tài của mình. Kẻ ngốc cũng biết không thể tiếp tục đi theo họ được nữa!

 

Chưa đầy hai ngày, cái gọi là Huyền Môn do Ngũ đại gia tộc xây dựng đã lần lượt tan rã, cuối cùng chỉ còn lại năm gia tộc lớn. Ngay cả những lão già bị ba thế lực lớn ruồng bỏ cũng lũ lượt rời đi!

 

Lần này, cái gọi là Huyền Môn, cái gọi là Ngũ đại gia tộc, đều trở thành một trò cười lớn.

 

Ngày thứ tư sau khi Tây Quỷ Vương đền tội.

 

Phong Cảnh Thần vừa ôn xong môn học cuối cùng.

 

Ngoài cửa ký túc xá đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

 

Cậu ngước mắt lên, thoáng cái đã nhận ra năm luồng khí tức ngoài cửa.

 

Phong Cảnh Thần khẽ nhíu mày.

 

Cậu đặt sách xuống, đi ra mở cửa: "Năm vị gia chủ, hôm nay sao lại có nhã hứng đến chỗ chúng tôi thế này?"

 

Yến gia chủ đi đầu, cười hòa ái: "Mấy ngày trước Phong Vô Thường đã ra tay cứu thế, xoay chuyển tình thế. Về tình về lý, chúng tôi cũng phải đến tận nhà để cảm tạ."

 

Thực chất, đó chỉ là một cái cớ qua loa mà thôi.

 

Phong Cảnh Thần liếc nhìn họ đầy ẩn ý rồi nghiêng người nhường đường: "Vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn tìm năm vị. Mời vào."

 

Năm người nghe vậy, không hiểu sao trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

 

Nhưng sau khi trao đổi ánh mắt, họ vẫn quyết định kiên trì bước vào.

 

Phong Cảnh Thần có lợi hại đến đâu cũng chỉ mới là Kết Đan kỳ. Bọn họ dù đánh không lại, chẳng lẽ chạy cũng không thoát sao?!

 

Phong Cảnh Thần nhìn vẻ mặt như sắp ra pháp trường của họ, khóe môi khẽ nhếch lên.

 

Cậu dùng cốc giấy dùng một lần rót nước cho năm người: "Tiếp đãi không chu toàn, mong các tiền bối đừng phiền lòng."

 

"Phong Vô Thường không cần khách sáo." Yến gia chủ nhận lấy cốc nước nhưng không uống.

 

Bốn vị gia chủ còn lại thậm chí còn không thèm nhận, trực tiếp đặt cốc nước lên bàn.

 

Với địa vị hiện tại, họ đã rất nhiều năm không đụng đến những thứ không chứa linh khí. Một chiếc cốc giấy dùng một lần như thế này càng không có tư cách để họ chạm vào!

 

Phùng gia chủ còn nhìn Phong Cảnh Thần với đôi mắt âm u, địch ý không hề che giấu.

 

Phong Cảnh Thần không bận tâm đến sự ngạo mạn của họ, nói thẳng: "Năm vị tiền bối hôm nay đến đây, lễ vật cũng không mang theo, chắc không phải chỉ để nói lời cảm ơn đâu nhỉ."

 

Sắc mặt năm vị gia chủ đột nhiên cứng đờ.

 

Họ vừa mới kiếm đại một cái cớ, không ngờ Phong Cảnh Thần lại không nể mặt như vậy!

 

Yến gia chủ cố gắng giữ nụ cười gượng gạo: "Phong Vô Thường nói đùa rồi."

 

Phong Cảnh Thần cười như không cười, ngước mắt: "Ồ?"

 

Thấy cậu khó chơi như vậy, Ngũ đại gia chủ nhìn nhau, cuối cùng quyết định không vòng vo nữa.

 

Yến gia chủ nghiêm mặt lại: "Phong Vô Thường, thực ra hôm nay chúng tôi đến đây, đúng là có một chuyện muốn nói."

 

Ông ta hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: "Hôm đó cậu lấy đi Bút Phán Quan, cũng nên trả lại cho chúng tôi rồi chứ?"

 

"..." Phong Cảnh Thần khựng lại.

 

Sau đó, cậu nhìn năm vị gia chủ với ánh mắt không thể tin nổi.

 

Cậu không tài nào ngờ được, năm người này không chỉ ngu ngốc, mà còn mặt dày đến thế.

 

Phong Cảnh Thần cười khẽ: "Bút Phán Quan vốn là chí bảo của Địa phủ, tôi đã vật quy nguyên chủ rồi. Các vị muốn thì có thể đến Địa phủ tìm Phán Quan đại nhân hỏi thử xem?"

 

"Cái gì!" Sắc mặt năm người biến đổi dữ dội.

 

Phùng gia chủ cuối cùng không nhịn được, đập bàn đứng dậy: "Sao ngươi có thể trả nó lại cho Địa phủ? Ta không tin! Có phải ngươi đã lén giấu đi định chiếm làm của riêng không?!"

 

Bốn người còn lại cũng lộ vẻ hung tợn.

 

Họ không tin Phong Cảnh Thần đối mặt với chí bảo mà có thể không có chút tư tâm nào!

 

Vì vậy, cả năm đều đoán rằng Bút Phán Quan vẫn còn trên người Phong Cảnh Thần. Hôm nay đến đây chính là muốn thương lượng một phen với cậu.

 

Nào ngờ, Phong Cảnh Thần lại nói ra những lời như vậy!

 

Bất kể chuyện này là thật hay giả, Ngũ đại gia chủ tuyệt đối không thể chấp nhận được!

 

Phong Cảnh Thần cảm nhận được sát khí lan tỏa từ năm người.

 

Sắc mặt cậu hơi trầm xuống, đứng thẳng dậy: "Được, nếu các vị không tin, tôi sẽ đưa các vị đến Địa phủ một chuyến."

 

Đầu ngón tay cậu khẽ điểm một cái.

 

Giữa phòng khách xuất hiện một lối đi xuống Địa phủ cao bằng người thường.

 

Phong Cảnh Thần đứng bên cạnh lối đi, bình tĩnh quay đầu nhìn năm người: "Các vị tiền bối, đi thôi?"

 

"..." Ngũ đại gia chủ nhìn dáng vẻ không chút sợ hãi của Phong Cảnh Thần, trong lòng nhất thời nghi ngờ.

 

Tên nhóc này thật sự đã giao Bút Phán Quan ra rồi sao?

 

Phong Cảnh Thần thấy họ không nhúc nhích: "Các vị tiền bối, sao vậy? Không phải muốn lấy Bút Phán Quan sao?"

 

Ba chữ "Bút Phán Quan" như một câu thần chú, khiến đầu óc năm người lập tức "tỉnh táo" lại.

 

Họ trao đổi ánh mắt.

 

Suy bụng ta ra bụng người, họ tin chắc Phong Cảnh Thần không thể nào dễ dàng giao ra chí bảo như vậy. Dáng vẻ bình tĩnh của cậu bây giờ chẳng qua chỉ là hư trương thanh thế!

 

Phùng gia chủ ánh mắt hiểm độc: "Đi thì đi. Phong Vô Thường, đến lúc đó ngươi phải đưa chúng ta đi gặp Phán Quan, để chúng ta tận mắt chứng kiến."

 

Họ đi xuống Địa phủ, nếu Phong Cảnh Thần thật sự tư túi Bút Phán Quan, vậy thì việc áp chế cậu ta sẽ càng dễ dàng hơn. Chỉ cần họ làm ầm lên, Phong Cảnh Thần tuyệt đối không thể giấu được Diêm Vương và Phán Quan!

 

Phong Cảnh Thần nhìn thấu toan tính trong mắt họ, nụ cười trên môi càng sâu hơn: "Vậy thì đi thôi."

 

Cậu bước vào lối đi trước.

 

Ngũ đại gia chủ không chút do dự đuổi theo.

 

Sáu người xuyên qua lối đi, trong nháy mắt đã đến bên bờ Hoàng Tuyền Lộ.

 

Trên con đường Hoàng Tuyền âm u, thỉnh thoảng có những linh hồn mắt mũi thất thần xuất hiện, xếp hàng chậm rãi tiến về phía trước.

 

Cánh cổng Quỷ Môn Quan nguy nga lúc này hé mở một khe hở nhỏ, để lộ ra thấp thoáng tòa cung điện tráng lệ phía sau. Bên cạnh Hoàng Tuyền Lộ là dòng sông Vong Xuyên màu máu cuồn cuộn chảy và những đóa hoa bỉ ngạn chập chờn, khiến người ta chỉ cần nhìn lâu một chút là tâm trí như bị mê hoặc.

 

Tất cả những điều này, đều là cảnh tượng thật sự của Địa phủ!

 

Ngũ đại gia chủ đứng trên Hoàng Tuyền Lộ, không khỏi cảm thấy một sự hiu quạnh và nguy hiểm bao trùm. Âm khí nồng nặc trong không khí càng khiến người ta khó thở.

 

Phong Cảnh Thần lại không hề bị ảnh hưởng, cậu quay đầu nhìn họ: "Tiền bối, người sống mà qua Quỷ Môn Quan là tự tìm đường chết. Chúng ta không vào trong chứ?"

 

Ngũ đại gia chủ cũng từng nghe qua cấm kỵ này, vội vàng từ chối.

 

Nhưng Phùng gia chủ không dễ dàng bỏ qua: "Nếu không thể vào Quỷ Môn Quan, vậy ngươi chứng minh lời ngươi nói là thật hay giả thế nào?"

 

Phong Cảnh Thần mỉm cười: "Tôi có thể gọi họ ra ngoài."

 

Năm người nghe vậy đều sững sờ.

 

Một Vô Thường Sống nho nhỏ, lại có thể gọi Phán Quan đến đuổi đi tùy ý sao?

 

Quả nhiên, thân phận của Phong Cảnh Thần tuyệt đối không đơn giản!

 

Trong lúc họ đang suy tư, đột nhiên, toàn bộ Quỷ Môn Quan mở toang!

 

Trước cung điện lộng lẫy, một bóng người khí vũ hiên ngang bước ra. Người đó mặc một bộ trường bào màu đỏ, thân hình cao lớn cường tráng, mặt trắng không râu. Tay trái ôm một cuốn sách cổ xưa, tay phải... cầm Bút Phán Quan!

 

Năm người trợn tròn mắt.

 

Kia, kia thật sự là Phán Quan ư?!

 

Bên trái Phán Quan, còn có một thiếu niên mặc đạo bào đỏ trắng xen kẽ, chính là viện quân mà Địa phủ phái đến lần trước. Bên phải Phán Quan, lơ lửng một viên ấn vàng rực. Viên ấn trông có vẻ không đáng chú ý, nhưng nếu nhìn kỹ vài lần, sẽ khiến người ta kinh hãi không thôi, như thể gặp phải điều gì đó cực kỳ kh*ng b*!

 

Vị Phán Quan cao lớn kia tiến lại gần, còn cao hơn họ cả một cái đầu. Đôi mắt bình tĩnh của ngài lướt qua năm người, giọng nói như trống trận: "Thiên sư từ dương gian tới?"

 

Giọng nói của ngài nổ tung bên tai Ngũ đại gia chủ! Gần như thổi bay cả hồn phách của họ!

 

Phong Cảnh Thần bình tĩnh đáp: "Vâng. Họ muốn Địa phủ trả lại Bút Phán Quan."

 

Ngũ đại gia chủ: "!!!"

 

Năm người mặt mày trắng bệch.

 

Gia chủ họ Miên nhảy dựng lên: "Chúng tôi không có! Đồ miệng còn hôi sữa đừng có ăn nói lung tung!"

 

Yến gia chủ cũng vội vàng giải thích: "Chúng tôi tuyệt đối không có ý đó! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!"

 

Diêm Vương Ấn hừ lạnh một tiếng, giọng trẻ con non nớt tức giận nói: "Cái gì mà miệng còn hôi sữa? Không cho phép ngươi mắng Thần Thần của chúng ta!"

 

Diêm Vương Ấn vừa nói, vừa "vô tình" để lộ ba chữ lớn "Diêm Vương Ấn" trên mặt ấn.

 

Ngũ đại gia chủ nhất thời bị dọa đến hồn bay phách tán!

 

Ngay cả Diêm Vương Ấn cũng che chở Phong Cảnh Thần như vậy, tên nhóc này quả nhiên không đơn giản.

 

Họ, họ đã bị lừa vào hang cọp rồi!

 

Nghiệt Cảnh Đài khoanh tay, lạnh lùng nhìn năm người: "Lần trước, ta thấy trong tay các ngươi còn cầm mảnh vỡ của Lục Đạo Luân Hồi. Thật là to gan."

 

"Giấu chí bảo Địa phủ là Bút Phán Quan và mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi, lại còn dám đến tận Địa phủ!"

 

Ngũ đại gia chủ đột nhiên trừng mắt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Phong Cảnh Thần.

 

Chuyện đến nước này, họ làm sao còn không hiểu mình đã rơi vào bẫy! Tên nhóc Phong Cảnh Thần này, vậy mà lại có quan hệ mật thiết với Địa phủ đến thế! Ngay cả Phán Quan cũng có thể điều động được!

 

Gia chủ họ Miên hai mắt đỏ ngầu: "Hừ! Dù là Địa phủ, cũng đừng hòng cướp đồ của chúng ta!"

 

Ông ta đột nhiên bộc phát, quay người định phá vỡ kết giới của Địa phủ.

 

Kết quả...

 

"Bịch" một tiếng.

 

Gia chủ họ Miên toàn thân mất hết sức lực, ngã sấp mặt xuống đất.

 

Phong Cảnh Thần bình tĩnh thu lại ánh mắt.

 

Diêm Vương ở đây, ai có thể làm càn ở Địa phủ?

 

Nhưng Ngũ đại gia chủ không biết sự thật, kinh hãi quay đầu lại!

 

Phán Quan lật trang Sổ Sinh Tử, ánh mắt quét qua năm kẻ tội đồ rồi phán: "Lũ thầy pháp quèn các ngươi, dám trộm báu vật Địa Phủ làm của riêng, lại ngoan cố không trả. Đã vậy, hà cớ gì phải tiếp tục sống?"

 

Sổ Sinh Tử lật đến trang của gia chủ họ Miên, "Phán Quan" bình tĩnh vung bút: "Vậy thì, chết đi."

 

Gia chủ họ Miên mắt trợn trừng như sắp nứt ra: "Không!! Tôi trả, tôi trả được chưa!!"

 

Nửa giờ sau.

 

Ngũ đại gia chủ bị Phong Cảnh Thần ném ra khỏi Địa phủ.

 

Vở kịch lớn hạ màn, "Phán Quan" xì một tiếng, biến trở lại thành tảng đá lớn cao hai mét. Sổ Sinh Tử và Bút Phán Quan cũng trở lại tay Phong Cảnh Thần.

 

Phong Diêm Vương nhìn ba thuộc hạ có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình, cười nói: "Vất vả cho các ngươi rồi."

 

"Không vất vả~ Vui lắm luôn~" Diêm Vương Ấn vô cùng vui vẻ đáp xuống vai Phong Cảnh Thần.

 

Nghiệt Cảnh Đài lại không hiểu: "Diêm Vương gia, đó vốn là chí bảo của Địa phủ chúng ta, cứ để thần trực tiếp đi đoạt lại không phải tốt hơn sao?"

 

Tại sao phải tốn công tốn sức diễn một vở kịch như vậy? Thật là tốn thời gian.

 

Phong Cảnh Thần lắc đầu: "Để họ tự mình trả lại, là chúng ta chiếm được lý. Còn nếu chúng ta đến tận cửa cướp, vậy thì có lý cũng thành vô lý."

 

Diêm Vương Ấn ấm ức hừ lạnh: "Nếu không phải Địa phủ bây giờ suy yếu, chỉ cần chúng ta ra lệnh một tiếng, thiên sư nào dám giấu làm của riêng!"

 

Phong Cảnh Thần mỉm cười nhìn họ: "Yên tâm, rất nhanh thôi họ sẽ phải xếp hàng mang chí bảo đến trả lại."

 

Diêm Vương Ấn nghe vậy, lập tức hứng khởi hỏi: "Thần Thần, người sắp làm gì à?"

 

Phong Cảnh Thần tỏ vẻ bí hiểm: "Đến lúc đó các ngươi sẽ biết."

 

Cậu nhìn mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi trong tay: "Có thứ này, chúng ta có thể tìm các mảnh vỡ khác của Lục Đạo Luân Hồi rồi chứ?"

 

Diêm Vương Ấn hưng phấn: "Có thể ạ! Hơn nữa chỉ cần kích hoạt Lục Đạo Luân Hồi, nó có thể che chở chúng ta tiến vào thông đạo luân hồi để tìm các mảnh vỡ đó!"

 

Phong Cảnh Thần không ngờ lại có lợi ích này: "Vậy các ngươi mau đi đi."

 

Cậu đưa mảnh vỡ cho Diêm Vương Ấn.

 

Diêm Vương Ấn một ngụm nuốt chửng mảnh vỡ: "Vậy chúng tớ đi nhé~ Tạm biệt Thần Thần~"

 

Dứt lời, nó liền mang theo Tam Sinh Thạch bay đi mất dạng.

 

Chỉ còn Nghiệt Cảnh Đài ở lại.

 

Phong Cảnh Thần nhìn về phía hắn, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần: "Để ta xem lại tội nghiệt của đám Tà Thiên Sư đó."

 

Trong ngày tấn công Cơ Quang ngắn ngủi, đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Dù bây giờ đã qua bốn ngày, vẫn còn rất nhiều việc chờ Phong Cảnh Thần xử lý.

 

Ví dụ, tổ chức Tà Thiên Sư đã "chế tạo" thiên sư như thế nào, và làm sao để đưa những "vật liệu" đó vào kết giới của Quỷ Vương.

 

Và còn... thủ lĩnh của tổ chức Tà Thiên Sư đã vào kết giới của Quỷ Vương để làm gì?

 

Lẽ nào tổ chức của chúng đã suy tàn đến mức phải để thủ lĩnh đích thân ra trận chỉ để đưa vào mấy "vật liệu" thôi sao?

 

Những nghi vấn này, có lẽ có thể tìm thấy đáp án trong ký ức của những "vật liệu" đó.

 

Phong Cảnh Thần nhẹ nhàng phất tay, cùng Nghiệt Cảnh Đài đi đến bên ngoài nhà giam Vô Gián. Những "vật liệu" bị bắt đều bị giam ở bên trong.

 

Phong Cảnh Thần đưa từng người ra, để họ đi qua trước mặt Nghiệt Cảnh Đài một lượt.

 

Rất nhanh, Phong Cảnh Thần cuối cùng cũng nhận ra manh mối từ trong những hình ảnh hỗn loạn.

 

"Là hồn phách." Phong Cảnh Thần nheo mắt lại.

 

Tổ chức Tà Thiên Sư vậy mà lại có thể lợi dụng hồn phách để thi triển một loại bí thuật nào đó, sản xuất hàng loạt thiên sư cấp cao!

 

Thảo nào chúng lại điên cuồng thu thập hồn phách như vậy. E rằng, đây chỉ là một trong những cách chúng lợi dụng hồn phách!

 

Nghiệt Cảnh Đài qua lời nhắc của Phong Cảnh Thần, cuối cùng cũng chú ý tới điểm này, mày nhíu chặt: "Tổ chức này, quả nhiên đáng ghê tởm!"

 

Cách làm này, chẳng khác nào khiến cho những linh hồn vô tội phải hồn bay phách tán! Tội nghiệt như vậy, còn nghiêm trọng hơn cả giết người!

 

Phong Cảnh Thần cũng cau mày: "Sự phụ thuộc của tổ chức này vào hồn phách, e rằng lớn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều."

 

"Hiện tại các cứ điểm của tổ chức Tà Thiên Sư đã bị thu hẹp, nếu chúng không kiếm đủ số lượng hồn phách..."

 

Không ai biết được cái tổ chức điên cuồng này sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo!

 

Sắc mặt Nghiệt Cảnh Đài đột nhiên trầm xuống: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

 

Phong Cảnh Thần con ngươi khẽ động, cuối cùng lắc đầu: "Chỉ có thể tăng cường phòng bị. Hiện tại văn phòng thường trú tại nhân gian của chúng ta đang được xây dựng, chờ bồi dưỡng họ xong, sau này sẽ tốt hơn nhiều."

 

Huyền Môn không đáng tin, ba thế lực lớn hiện tại cũng chưa chắc đã là một khối vững chắc. Tổ chức Tà Thiên Sư đang ẩn náu trong những kẽ hở đó, giống như gián, khó mà tiêu diệt triệt để.

 

Nghiệt Cảnh Đài thở dài não nề: "Đáng tiếc. Những kẻ này cũng không biết thiên sư nào là nội gián."

 

Phong Cảnh Thần ngược lại rất bình tĩnh: "Sớm muộn gì cũng sẽ tra ra thôi."

 

Sổ Sinh Tử điện tử đã tìm kiếm lâu như vậy. Theo xác suất thông thường, nhiều nhất một hai tháng nữa, chắc chắn sẽ câu được một con cá lớn!

 

Nghiệt Cảnh Đài khẽ gật đầu, đột nhiên lại nhớ ra: "Đúng rồi Diêm Vương gia. Loại pháp khí đá kỳ lạ mà hắc y nhân lần trước sử dụng, thần đã hỏi Giải Trãi."

 

"Giải Trãi nói, đó là một trong những pháp khí mà đám thiên sư kỳ lạ kia đã sử dụng khi Thiên Đình sụp đổ năm xưa. Tổ chức Tà Thiên Sư hiện tại, chắc chắn có liên quan đến đám người đó!"

 

Phong Cảnh Thần ngước mắt, nhưng trong lòng càng thêm nghi hoặc: "Ta cũng từng thấy thủ lĩnh của họ sử dụng pháp khí tương tự, dường như là đem mảnh vỡ chí bảo chế tác thành hình dáng cục đá. Rất kỳ lạ."

 

Tại sao lại có người chuyên chế tạo pháp khí thành hình một tảng đá? Hơn nữa công năng lại có phần tương tự như súng. Hai thứ này kết hợp lại, thật sự là không ra ngô ra khoai! Hoàn toàn không phù hợp với tư duy vũ khí của nhân loại từ trước đến nay.

 

Nghiệt Cảnh Đài cũng nghĩ mãi không ra.

 

Phong Cảnh Thần tâm niệm khẽ động: "Đây chỉ là một trong những pháp khí của đám người năm đó. Nếu chúng ta biết được hình dạng các loại pháp khí khác, có lẽ sẽ có manh mối mới."

 

Nghiệt Cảnh Đài con ngươi sáng lên: "Vết thương trên người Giải Trãi đã tốt hơn nhiều rồi, qua một thời gian nữa, không chừng nó có thể nhớ lại được điều gì đó!"

 

Phong Cảnh Thần khẽ gật đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa.

 

Cậu ném tất cả Tà Thiên Sư trở lại nhà giam, rồi nói với Nghiệt Cảnh Đài: "Ta đã lâu không về Địa phủ, chúng ta cùng đi xem một chút đi."

 

Cậu bế quan hai tháng, Địa phủ có thể nói là thay đổi từng ngày. Cậu còn chưa có thời gian đi xem hết một lượt.

 

Nếu hôm nay đã đến rồi, vậy thì đi xem một vòng vậy.

 

Nghiệt Cảnh Đài cũng không có việc gì gấp, nghiêm túc đáp với khuôn mặt bánh bao: "Vâng."

 

Phong Cảnh Thần nhìn dáng vẻ đối lập đáng yêu của hắn, tâm trạng cũng thả lỏng một chút: "Đừng nghiêm túc vậy, chúng ta đi thôi."

 

Nói xong, hai người lại cùng nhau dịch chuyển đến bên ngoài Quỷ Môn Quan.

 

Phong Cảnh Thần bước vào trong Quỷ Môn Quan. Vừa ngẩng đầu lên, là một bình nguyên rộng lớn mênh mông.

 

Hiện tại phía sau Quỷ Môn Quan, ngoài Tần Quảng Điện, xưởng thụ hình và xưởng gia công dụng cụ, các công trình khác đều đã được di dời đến Âm Ti đang được xây dựng. Nhưng hiện tại vẫn có rất nhiều công nhân đang lao động ở đây. Một là họ đang sửa sang lại xưởng trải nghiệm và xưởng gia công. Hai là họ muốn xây một quảng trường lớn thật đẹp trước Tần Quảng Điện, làm bộ mặt cho Địa phủ.

 

Phong Cảnh Thần và Nghiệt Cảnh Đài vừa vào, Quỷ Môn Quan lập tức đóng lại chỉ còn một khe hở.

 

Quỷ sai canh gác nhìn thấy Phong Cảnh Thần, lập tức hành lễ một cách dứt khoát: "Diêm Vương gia!"

 

Phong Cảnh Thần nhìn về phía hai vị Quỷ sai. Họ mặc bộ giáp vải đen đỏ tiện cho hoạt động, tay cầm trường mâu, bên hông còn đeo một khẩu súng lục nhỏ. Đây chính là trang bị tiêu chuẩn của Quỷ sai thực tập, đã được phổ cập hoàn toàn trong vòng hai tháng.

 

Phong Cảnh Thần khẽ gật đầu với hai quỷ: "Hai tháng này, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"

 

Quỷ sai suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có ạ. Nửa tháng trước, Hoàng Tuyền Lộ đột nhiên xuất hiện một con ác quỷ!"

 

Phong Cảnh Thần ngạc nhiên: "Ác quỷ từ Hoàng Tuyền Lộ đến?"

 

Địa phủ đã tiến hóa đến mức có thể thu hút ác quỷ sao? Tại sao hắn không có chút cảm giác nào?

 

Nghiệt Cảnh Đài cũng nói: "Đúng vậy, đúng là từ phía Hoàng Tuyền Lộ tới. Lúc đó là thần ra tay chế phục nó."

 

Hai vị Quỷ sai gật đầu lia lịa, đồng thời có chút xấu hổ. Họ tu luyện lâu như vậy mà mới chỉ nhập môn. Đối phó với tiểu quỷ thông thường thì được, chứ đối với ác quỷ thì hoàn toàn không có sức chống cự. Hôm đó nếu không có Nghiệt Cảnh Đài ở đó, Địa phủ chắc chắn đã xảy ra đại loạn!

 

Phong Cảnh Thần không hề trách họ: "Con ác quỷ đó đang ở xưởng trải nghiệm thụ hình à?"

 

Quỷ sai lập tức phấn chấn: "Vâng ạ."

 

Phong Cảnh Thần nhìn về phía Nghiệt Cảnh Đài: "Chúng ta đi xem một chút đi."

 

Nếu thật sự là sức hút của Địa phủ đã tăng lên, vậy thì tốc độ phát triển hiện tại của họ lại thành ra quá chậm rồi. Phải khẩn trương tiến hành điều chỉnh!

 

Nghiệt Cảnh Đài gật đầu.

 

Phong Cảnh Thần động viên hai vị Quỷ sai một câu rồi vội vã đi vào trong.

 

Hai vị Quỷ sai nhìn theo bóng lưng Phong Cảnh Thần, ánh mắt đầy sùng kính, tâm trạng hoàn toàn phấn chấn trở lại.

 

Quỷ sai bên trái cảm thán: "Diêm Vương gia không chỉ có thực lực siêu phàm, mà còn rất bình dị gần gũi nữa."

 

Quỷ sai bên phải: "Đúng vậy. Lại còn đẹp trai nữa. Ai mà ngờ được, Diêm Vương gia trông ngoan ngoãn hiền lành như vậy, mà lúc tức giận lại có thể nuốt sống ác quỷ!"

 

Phong Cảnh Thần nghe thấy câu cuối cùng, bước chân suýt chút nữa loạng choạng!

 

Nuốt... nuốt sống ác quỷ là sao?!

 

Phong Cảnh Thần đột nhiên nhìn về phía Nghiệt Cảnh Đài.

 

Khuôn mặt bánh bao của Nghiệt Cảnh Đài hiếm thấy lộ ra vài phần ý cười trêu chọc: "Là Tiểu Thạch Đầu nói đấy ạ. Nó thích đi tuyên truyền những chiến công vĩ đại của Diêm Vương gia cho mọi người."

 

Phong Cảnh Thần: "?!"

 

Cậu đột nhiên nhớ ra, mình quả thực đã từng thấy mấy lần cảnh tượng Tiểu Ấn kể chuyện cho các linh hồn nghe. Lúc đó Phong Cảnh Thần còn tưởng Tiểu Ấn đang kể vài câu chuyện thú vị ngày xưa, nên không để ý.

 

Kết quả...

 

Phong Cảnh Thần hít một hơi thật sâu. Xem ra, sau này cậu phải dành chút thời gian để suy nghĩ về vấn đề giáo dục con trẻ rồi.

 

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến Xưởng Trải Nghiệm Thụ Hình Dành Cho Ác Hồn. Xưởng trải nghiệm đã được tân trang lại. Xung quanh được bao bọc bằng kính cường lực đẹp đẽ, khiến người ta có thể "thuận tiện" hơn để thấy rõ thảm trạng của các linh hồn bên trong.

 

Phong Cảnh Thần liếc mắt một cái đã thấy con ác quỷ mà họ nói tới.

 

Cậu khẽ suy nghĩ, Sổ Sinh Tử trong tay lập tức mở ra trang thuộc về con ác quỷ này. Cuộc đời của con ác quỷ này không có gì nhiều để nói, không việc ác nào không làm. Nhưng khi Phong Cảnh Thần nhìn thấy dòng cuối cùng, cậu không khỏi khẽ "ồ" một tiếng.

 

Chỉ thấy trên Sổ Sinh Tử viết: 【 Bị chổi âm khí do Địa phủ sản xuất đánh vào Địa phủ. 】

 

Phong Cảnh Thần đột nhiên ngước mắt nhìn về phía xưởng gia công dụng cụ bên cạnh.

 

Cây chổi nhà họ, còn có tác dụng này sao?

 

Phong Cảnh Thần đưa Sổ Sinh Tử cho Nghiệt Cảnh Đài xem: "Cảnh tượng này ngươi có chiếu ra được không?"

 

Nghiệt Cảnh Đài không chút ngạc nhiên: "Quả nhiên. Lúc con ác quỷ này mới đến, thần đã chiếu thử rồi."

 

"Cảnh tượng nhìn thấy chính là con ác quỷ này bị một người phàm dùng chổi âm khí đập mạnh một cái rồi bị hút về Địa phủ. Lúc đó chúng thần chỉ hơi có suy đoán, không dám chắc chắn."

 

"Bây giờ Sổ Sinh Tử đã nói như vậy, vậy chắc chắn là nguyên nhân này rồi."

 

Sổ Sinh Tử trực tiếp lấy thông tin từ Thiên Đạo. Những thông tin này hoặc là bị che giấu, hoặc là chắc chắn là sự thật!

 

Phong Cảnh Thần khẽ suy nghĩ.

 

Cậu giơ tay ra, một cây chổi từ xưởng gia công bên cạnh bay vào tay. Dù cậu có nhìn thế nào, điều thần diệu duy nhất của cây chổi này cũng chỉ là con dấu thương hiệu trên đó. Nhưng con dấu này, ngoài việc mang một chút khí tức quy tắc của Địa phủ, thì không có gì thần kỳ khác.

 

Phong Cảnh Thần thấp giọng lẩm bẩm: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

 

Nghiệt Cảnh Đài nói ra suy đoán của họ: "Chúng thần cảm thấy, có thể là vì con quỷ này vốn dĩ đã phải đến Địa phủ, do số trời run rủi, nên đã bị khí tức quy tắc trên con dấu đó hấp dẫn đến đây."

 

Phong Cảnh Thần khẽ ngước mắt: "Nếu thật sự là như vậy, ta ngược lại có một ý tưởng mới."

Bình Luận (0)
Comment