Tạ Đường - Mạt Trà Thì Quang

Chương 2

3.



Tạ Duẫn có vẻ ngoài rất anh tuấn.



Lúc mới trở lại phủ thừa tướng, tỳ nữ bên cạnh còn nịnh hót ta:



“Mặt mũi của cô nương và công tử giống nhau quá đi mất, đúng là như một khuôn đúc ra.”



“Vừa nhìn đã biết là người một nhà!”



Sau đó lại phát hiện ra Tạ Duẫn không thích ta chút nào, thậm chí là chán ghét ta.



Nên không bao giờ nói những lời như thế này nữa.



Giờ phút này, trong mắt huynh ấy bừng bừng lửa giận, phảng phất như muốn thiêu ta thành tro bụi.



Ta nhìn huynh ấy bằng ánh mắt lạnh nhạt.



Huynh ấy càng phẫn nộ hơn:



“Đừng có làm ra vẻ mặt vô tội này!”



“Muội cố tình chọn ngày hôm nay để chống đối mẹ, chẳng lẽ còn không phải là cố ý hay sao?!”



Đúng là ta đã từng giở trò.



Đó là khi ta phát hiện ra toàn bộ phủ thừa tướng chỉ xem ta như thế thân của Tạ Nhân.



Ta tìm mọi cách để khiến bọn họ vui vẻ, chọc cười bọn họ.



Muốn bọn họ nhìn ta một cái.



Yêu thương ta một chút.



Chẳng lẽ mong có người yêu thương mình cũng là sai hay sao?



Muốn sống cũng sai sao?



Nếu đã là sai, vậy bây giờ ta không muốn dỗ dành bọn họ nữa, sao người sai vẫn là ta vậy?



Trong lòng dấy lên cảm giác chua xót khôn nguôi.



Ngay sau đó là cảm giác đau đớn.



Nhanh thật.



Khi còn bé, ta từng trúng độc rắn, tuy được cứu giúp nhưng lại không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn được.



Đại phu từng nói ta không thể sống qua tuổi 15.



Trước khi quay về nhà họ Tạ, gần như đêm nào ta cũng bị đau tim.



Sau đó, âm thanh tự xưng là “hệ thống” kia xuất hiện.



Nó nói, chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ chinh phục thì sẽ có thể giải độc, khỏe mạnh sống tiếp.



Quả nhiên, sau đó, ta không còn bị đau tim nữa.



Ta cũng được sống thêm 3 năm.



Nhưng nó lại đến.




Ta ôm ngực, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.



“Tạ Đường, đừng có giả vờ giả vịt trước mặt ta! Ta không phải Vệ Tuân, không tin cái trò này của muội!”



Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng:



“A huynh đúng là mắt sáng như đuốc.”



“Đúng là ta cố tình chọn ngày giỗ của Tạ Nhân để làm mẹ không vui.”



“Cố tình giả vờ nhu nhược trước mặt huynh.”



Ta nâng cằm lên, lộ ra vẻ mặt khắc nghiệt chưa từng có:



“Chỉ tiếc là kẻ dối trá như ta vẫn còn sống.”



“Mà muội muội A Nhân tốt bụng của huynh đã chết rồi.”



“Chết trong sự đau đớn, chết trong sự biến dạng, chết trong……”



Bốp —



Một bàn tay bất ngờ tát vào mặt ta.



4.



Khuôn mặt Tạ Duẫn trắng bệch.



Kinh ngạc nhìn bàn tay của chính mình, trong mắt xuất hiện vẻ rầu rĩ.



Khoé môi huynh ấy giật giật, suýt nữa thì ta cho rằng huynh ấy muốn xin lỗi ta.



Nhưng không.



Huynh ấy nhấp môi, chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống.



“Muội không nên lấy A Nhân ra để kích thích ta.”



Xoay người bỏ đi ngay lập tức.



Ta ôm khuôn mặt nóng rát, nằm lên giường.



Nhắm mắt lại.



Cuối cùng cũng rơi lệ.



Ta đã từng vô cùng khát khao có một vị huynh trường.



Mỗi lần cha nuôi đánh ta, phạt ta quỳ trong sân; Mỗi lần mẹ nuôi mắng ta, bắt ta giặt sạch đồ của tất cả mọi người trong nhà rồi mới được đi ngủ.



Ta đều thầm nghĩ, nếu như ta cũng có một vị a huynh giống như Bích Đào nhà bên thì tốt rồi.



A huynh luôn yêu thương muội muội.



Sẽ ngăn cản cha mẹ trách mắng, sẽ không nỡ để cho ta ngâm tay trong nước lạnh giặt đồ vào mùa đông lạnh giá.



Sau này, ta thật sự có a huynh, huynh ấy còn là Trạng Nguyên lang chi lan ngọc thụ*.

(* Chi lan ngọc thụ: Chỉ một người có tương lai tuyệt vời, đầy triển vọng.)



Nhưng muội muội mà huynh ấy yêu thương lại không phải là ta.



Mặc cho ta đã rất cẩn thận hỏi thăm về sở thích của huynh ấy.



Vì huynh ấy mà sưu tầm bản nhạc ở khắp nơi.



Vì huynh ấy mà thức rất nhiều đêm để chữa trị những bản nhạc đó.



Lại gửi cho huynh ấy từng tờ một.



Nhưng huynh ấy vẫn không thèm liếc mắt nhìn ta dù chỉ một cái.



Lúc uống say, huynh ấy vẫn sẽ bóp cổ ta mà hỏi: “Vì sao người chết không phải là muội?!”



Bên tai bỗng dưng vang lên một tiếng thở dài.



Cảm giác lạnh lẽo trên mặt được lau đi.



“Buổi sáng ta đã nói với nàng rồi, hôm nay là ngày giỗ của A Nhân, chớ có gây chuyện ầm ĩ.”



“Tính tình của Tạ Duẫn, chẳng lẽ nàng còn không rõ hay sao?”



Ta mở mắt ra đã thấy Vệ Tuân đang ngồi bên mép giường.



Hiển nhiên là hắn đã biết chuyện vừa mới xảy ra, trên tay còn cầm một lọ thuốc mỡ.



“Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cùng nàng đến nhà họ Tạ, yêu cầu hắn xin lỗi nàng.”



Ta bò dậy từ trên giường, cười lạnh:



“Chàng còn ở đây đóng vai người tốt làm gì?”
Bình Luận (0)
Comment