Tạ Đường - Mạt Trà Thì Quang

Chương 3

5.



Trước khi gả cho Vệ Tuân, chưa từng có người nào nói với ta.



Hắn là vị hôn phu của Tạ Nhân.



Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn là trong sân sau của nhà họ Tạ.



Ta núp sau lùm cỏ lau nước mắt.



Bởi vì ta vui vẻ theo mẹ quay về nhà họ Tạ, còn chưa kịp bước vào cửa đã nghe tin dữ.



Tạ Nhân tự thiêu.



Mẹ ngất xỉu ngay tại chỗ.



A huynh mà ta mong chờ đã lâu vậy mà lại dùng kiếm chĩa về phía ta: “Đều do muội! Sao muội phải quay về?!”



Người cha mà ta chưa từng gặp mặt đập vỡ từng tách trà một.



Ngày mà ta trở về nhà, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của ta trước đó.



Vệ Tuân đưa cho ta một chiếc khăn tay, lặng lẽ đi bên ta suốt một buổi chiều.



Lúc gần đi, hắn chỉ vào cửa nhỏ ở sân sau:



“Ta sống ở cách vách. Nếu nàng buồn thì có thể đến tìm ta.”



Vệ Tuân tựa như một tia sáng chiếu rọi bầu trời đầy nghịt mây đen của ta.



Lúc xung quanh chỉ toàn là phong ba bão táp, hắn cho ta nơi ẩn nấp duy nhất.



Hắn dạy ta biết chữ, cùng ta đọc sách.



Hắn giảng giải cho ta từng quy tắc phức tạp trong nội trạch*.

(* Nội trạch: Ý chỉ nhà trong, nơi ở cho phụ nữ thời xưa.)



Lúc nhà họ Vệ đến cầu hôn, ta cực kỳ vui vẻ.



Không có người nhà yêu thương nhưng lại có Vệ Tuân, ta tự biết đủ.



Mãi cho đến đêm tân hôn.



Hắn dịu dàng đối xử với ta, nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, nhưng lúc cao trào lại vùi đầu vào cổ ta.



Khó mà giấu được tình yêu: “Nhân Nhân.”



Giống như một chậu nước lạnh xối thẳng từ trên đầu xuống, khiến ta rét lạnh thấu tim.



“Chàng có biết vì sao Tạ Duẫn nổi giận đến mức tát ta một cái hay không?”



Ta nở một nụ cười ác liệt.



Ta vẫn luôn giữ lại chút hy vọng ít ỏi dành cho Vệ Tuân.



Dù sao, hắn và Tạ Nhân cũng là thanh mai trúc mã, trong lúc nhất thời không thể quên được cũng là chuyện bình thường.



Ta tự an ủi mình như vậy.



Chỉ cần ta làm một người vợ ngoan ngoãn hiểu chuyện, một người vợ toàn tâm toàn ý yêu hắn, rồi sẽ có một ngày hắn nhìn thấy ta.



Nhưng đến ngày hôm nay, ta không muốn hiểu chuyện nữa.



“Ta nói, Tạ Nhân chết hay lắm, rất xứng đáng, chết trong sự……”



“Tạ Đường!”



Vệ Tuân nghiến răng nghiến lợi mà siết chặt tay ta.



Nhìn mà xem, Tạ Nhân chính là vảy ngược của hắn.



Không được nhắc đến, không được chạm vào.



Vừa nhắc đến đã thay đổi sắc mặt.



“Rốt cuộc là hôm nay nàng bị sao vậy?”



Có lẽ là nhớ lại chuyện sáng nay đã mặt nặng mày nhẹ với ta một lần, Vệ Tuân lại hạ giọng:



“Nàng biết rõ…… Sao còn phải nhắc đến nàng ấy?”



“Vậy chàng chúc ta ‘Sinh nhật vui vẻ’ đi.”



Vẫn còn kịp đó.



Vẫn chưa qua ngày mới.



Phàm là bất kỳ người nào trong số bọn họ từng thật lòng yêu thương ta dù chỉ một chút, cho ta một lời chúc chân thành.



Là ta có thể sống sót.



Vệ Tuân nhấp môi, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo.



Ý tứ đã rất rõ ràng.



Ngày mà Tạ Nhân “chết đi”, sao nàng còn có thể mong được vui vẻ?



Làm sao nàng xứng mong được vui vẻ?



Ta rất muốn cười.



“Phu quân, ta rất muốn nhìn xem, nếu như chàng biết……”



Cổ họng bỗng dưng không phát ra âm thanh.



【Ký chủ, cô lại quên nữa rồi. Là ta âm thầm nói cho cô nghe về chi tiết này trong truyện…… Không nói nên lời đúng không?】



“Biết cái gì?” Vệ Tuân hỏi.



Biết Tạ Nhân chưa chết và vì sao lại chưa chết.



Ta cười:



“Vậy hãy để cho ‘ánh trăng sáng’ của bọn họ quay về đi.”
Bình Luận (0)
Comment