Hai người cùng ngồi lại với nhau chờ người đến.
Tập Hồng Nhụy lại hơi thơ thẩn mất tập trung, lúc nào nàng cũng kéo cửa sổ lên chờ xe ngựa dưới lầu đến.
Sùng Văn Đế nhìn thoáng qua thì chỉ cảm thấy ngay cả trà cũng chua. Hắn ra vẻ hững hờ hỏi: "Hắn sắp tới chưa?"
Tập Hồng Nhụy nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt mong chờ.
Mẹ nó ai biết hắn ta đang ở đâu chứ?
Thế nhưng khi lời ra khỏi miệng nàng thì lại là…
"Vâng! Cũng sắp rồi!"
...
Linh Lung Các mở hơn một tháng nên cũng đến lúc giao sổ sách. Nghe phòng thu chi báo lợi nhuận xong, Tập Hồng Nhụy hưng phấn nhảy dựng lên: "Ta giỏi thật! Tiểu thư biết thì nhất định sẽ rất vui cho xem!"
Không biết tại sao khi Bùi Tam nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của nàng thì lại nhịn không được mà muốn trêu chọc nàng: "Phương pháp làm ra xà bông thơm này là do Thái tử phi cung cấp, tiệm của chúng ta là của Thái tử gia cung cấp, liên lạc hàng thương cũng là ta làm, còn ngươi thì làm cái gì?"
Tập Hồng Nhụy trừng mắt, tức giận hỏi: "Chẳng phải hàng đều là ta bán đi sao?"
Bùi Tam nhịn không mà bật cười, nha đầu này thật không ngại nói mà.
Làm gì có chuyện nàng bán hàng ngày này qua ngày khác chứ? Không phải là trốn ở trên lầu hưởng thụ an nhan sao?
Một hồi thì chơi với người này, một hồi thì nói chuyện với người kia, ngày nào cũng đi nghênh ngang. Muốn mặc thì mặc, muốn ăn thì ăn, một chút chuyện nhỏ cũng không muốn làm. Chưa tới một tháng, dáng vẻ của nàng còn xinh đẹp hơn tiểu thư mấy hộ lớn.
Nhưng nếu thật sự nói vậy thì e là nha đầu lười biếng này bị vạch trần sẽ thẹn quá hóa giận, cho nên Bùi Tam cũng thuận miệng phụ họa nói: "Được được được, đều là công của ngươi có được không?"
Tập Hồng Nhụy nghe xong thì lập tức nâng mắt lên, tức giận nói: "Ta nói này Bùi Tam, ngươi cũng đừng dùng bài này với ta. Một là một mà hai là hai, muốn nói thì chúng ta nói cho rõ ràng!"
"Có phải đồ chó nhà ngươi muốn nói việc gì cũng tới tay ngươi, ta không có làm gì đúng không?"
"Vậy chúng ta tranh luận cho rõ ràng!"
Dứt lời, nàng trực tiếp đoạt sổ sách lại rồi lật đến tờ tổng nợ giơ lên trước mặt Bùi Tam: "Ngươi nhìn kỹ một chút! Trong phần lợi nhuận của Linh Lung Các, đơn hạng lợi nhuận của xà bông thơm chưa được ba phần, các loại khác như son phấn, vải vóc tơ lụa, trâm, vòng tay, trang sức mới thật sự là phần chính!"
"Mấy đồ vật này trong thành Đại Lương chỗ nào cũng có, hơn nữa còn có nhiều cửa tiệm lâu đời làm ra. Linh Lung Các chỉ vừa dựng biển, ngươi cho rằng mánh lới của xà bông thơm thì có thể kéo toàn bộ khách hàng tới đây sao? Ngươi cho rằng vì sao mấy phu nhân, tiểu thư kia lại tình nguyện bỏ tiền, tình nguyện mua thẻ, tình nguyện trở thành khách quen của Linh Lung Các hả?"
"Ta không làm gì thì ngươi cho rằng tại sao bọn họ lại ở lại đây? Ngươi xem kỹ một chút cho ta!"
Nhìn cuốn sổ suýt đập lên mặt mình, Bùi Tam cứng lưỡi, chỉ biết trợn mắt.
"Ta chỉ đùa một chút thôi mà, ngươi coi là thật làm gì…"
Thế nhưng chẳng mấy chốc vành mắt của Tập Hồng Nhụy đã đỏ lên, nàng nhìn hắn ta với đôi mắt đỏ rực: "Vậy sao ngươi nói ta chẳng làm gì cả?"
Bùi Tam bất lực nói: "Được rồi, được rồi. Là lỗi của ta, được chưa?"
Sao nữ nhân này lại thích tính toán chi li thế nhỉ?...
Tập Hồng Nhụy tức giận đến mức dậm chân: "Vốn dĩ chính là lỗi của ngươi!"
"Được được được, là lỗi của ta!"
Bùi Tam thấy phiền đến mức lười tranh luận với nàng. Hắn ta rút sổ sách trong tay Tập Hồng Nhụy ra, sau khi sắp xếp gọn gàng thì nhanh chân chạy xuống lầu, cũng không quay đầu lại.
Tập Hồng Nhụy ở sau nhanh bước đuổi theo: "Chờ một chút!"
Bùi Tam sắp xếp đồ lên xe ngựa rồi vô cùng bực bội mà quay đầu nhìn nàng: "Lại sao nữa?"
Tập Hồng Nhụy đuổi tới, tóc mai bay chập chờn, hoa chi loạn chiến*. Ban đầu nàng hơi tức giận nhưng sau đó lại ủ rũ nói: "Lúc ngươi báo cáo chuyện của cửa tiệm với Thái tử phi thì nhất định phải khen ta vài câu, sau đó nói người đón ta về sớm một chút."
*Mô tả trạng thái chuyển động khi cười của người phụ nữ.
Bùi Tam nhìn thấy thái độ nhẹ nhàng của nàng thì cuối cùng cũng quay đầu nhìn qua, ngước mắt lên hỏi: "Sao ngươi không tự nói với Thái tử phi?"
Tập Hồng Nhụy: ...
Rất lâu sau nàng mới cúi đầu, lòng bàn chân đá nhẹ cục đá: "Ta cảm thấy hình như Thái tử phi đang giận ta. Gần đây người không chú ý đến ta, ngày nào cùng ở bên cạnh Ngưng Mộng…"
Bùi Tam thấy dáng vẻ ỉu xìu đáng thương của nàng thì tâm trạng cũng tốt lên. Hắn ta xoa đầu nàng an ủi: "Ngươi yên tâm đi! Ta nhất định sẽ nói tốt cho ngươi."
Cuối cùng Tập Hồng Nhụy cũng hài lòng, vui vẻ mỉm cười.
Nhưng mà vừa có được sắc mặt tốt thì Tập Hồng Nhụy lập tức vênh mặt hất hàm sai khiến. Cô hất tay hắn ra, nói: "Nhanh lên đi, đến lúc đó nhớ tới đón ta!"
Bùi Tam: ...
Đúng là một nha đầu trở mặt vô tình!
Hắn ta vui vẻ lên xe ngựa, cầm sổ sách đến phục mệnh Thái tử phi.
Nhưng điều mà hắn ta không ngờ chính là một người khác đã đến gặp Thái tử phi trước hắn ta một bước.
Những ngày này, Tập Hồng Nhụy sai bảo Bùi Tam như súc vật đã khiến sự nhẫn nại của Bùi mẫu đạt tới cực hạn.
Buổi sáng, sau khi bị nha đầu đó khiêu khích dừng lại thì Bùi mẫu chỉ biết đè nén cơn giận trong lòng. Đảo mắt một cái, bà đến phủ Thái tử sờ tay* Thái tử phi.
*Hành động thân mật vượt quá giới hạn, thường ám chí âm mưu bất chính.
Bà là nhũ mẫu của thái tử Thụy Vương, Lâm Oản còn phải đối đãi lễ nghĩa với bà.
Bùi mẫu đi vào, thận trọng nói lời vạn phúc với Lâm Oản: "Thái tử phi nương nương, dạo này người thế nào ạ?"
Lâm Oản mỉm cười mời bà ngồi: "Cực cho nhũ mẫu thấp thỏm, mọi chuyện đều ổn. Lần này nhũ mẫu tới tìm ta có chuyện gì không?"
Bùi mẫu thiên ân vạn tạ ngồi xuống rồi lại cảm ơn Ngưng Mộng đã đưa trà cho mình. Sau khi nói vài lời vô dụng, bà thăm dò nói: "Thái tử phi, lần này lão nô tới là muốn nói với người chút chuyện về Hồng nha đầu bên cạnh người."
Lâm Oản nghe xong cái tên này thì lập tức nhíu mày: "Nàng thế nào?"
Bùi mẫu thấy Lâm Oản nhíu mày thì lập tức nhẹ nhõm hơn.
Bà nói rồi mà! Với dáng vẻ phóng túng, buông thả của nha đầu chết tiệt kia thì có chủ tử nào lại thích cho được. Vậy mà còn ra vẻ oai phong trước mặt bà, xem bà có lột da nàng ra không!
Sau khi nội tâm Bùi mẫu quyết tâm thì lập tức phàn nàn triệt để: "Thái tử phi, vốn dĩ nàng ta là người bên cạnh người nên lão bà tử không nên nói thêm lời gì. Nhưng nếu không nói cho người biết thì chỉ sợ tên tuổi của người tiếp tục bị nha đầu ti tiện kia rày xéo!"
"Người không biết những chuyện mà đồ lẳng lơ kia làm đấy thôi. Mỗi ngày nếu không phải ăn uống, trang điểm thì lại đi trêu chọc mấy lão gia, thiếu gia ở trong các mà không biết kiêng nể gì."
"Y phục mặc trên người còn để lộ cổ áo trắng bóng, trâm trên đầu thì đầy hoa. Những người biết người mở cửa tiệm bán hàng thì không nói, người không biết còn tưởng người mở hoa lâu!"
"Thái tử phi, người là chủ mẫu của phủ thái tử. Nếu chuyện này truyền đi thì người còn mặt mũi gì nữa? Xin người tranh thủ thời gian đưa một cô nương sạch sẽ tới đó!"
Lâm Oản: ...
Cô ta đuổi Tập Hồng Nhụy đi là tránh bớt phiền phức. Thế nhưng cô ta không ngờ tiểu đề tử* này lại mang tới cho mình biết bao nhiêu là phiền phức, gây biết bao nhiêu là chuyện lớn.
*Chỉ phụ nữ trẻ với hàm ý phù phiếm.
Thời cổ đại, nữ tử làm ăn bên ngoài vốn không dễ dàng, vậy mà nàng còn chủ động đưa nhược điểm cho người ngoài.
Nghe Bùi mẫu than thở khóc lóc lên án, Lâm Oản hít sâu một hơi. Cô ta nhìn về phía Ngưng Mộng đã rèn luyện được hơn một tháng rồi thản nhiên nói: "Nếu không ngươi đi xem mấy ngày đi, ta thấy cũng chỉ có ngươi có thể trị nàng."
Ngưng Mộng nhẹ nhàng cúi đầu liếc mắt thì nhìn thấy Bùi ma ma già nua nhìn mình với ánh mắt sáng tỏ thì liền biết bà đang chú ý.
Sau đó Ngưng Mộng nhìn Lâm Oản một cái.
Mặc dù chủ tử mới này không khó chơi nhưng là người của Thái tử gia thì nàng ta cũng thật sự có mấy phần ghen tị.
Nàng ta đi theo thái tử gia từ nhỏ, lớn hơn Thái tử gia ba tuổi. Thuở thiếu niên cũng không tránh khỏi việc âu yếm, v.uốt ve.
Thái tử gia lớn lên từng ngày, ban đầu nàng ta tưởng rằng sau khi Thái tử phi vào phủ thì có thể là người rộng lượng, để nhiều năm tâm sự, khổ đau của nàng ta có thể chấm dứt.
Nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ e là một trận ảo tưởng.
Bây giờ nàng ta đã bị trễ nải, cho dù có giỏi đến đâu thì cũng không còn hy vọng.
Bùi Tâm thật sự là một ứng cử viên không tồi.
Thế là nàng ta bình tĩnh hành lễ: "Đã rõ, Thái tử phi nương nương."
Bùi mẫu thấy thế thì lập tức vui vẻ lôi kéo Ngưng Mộng, bầu bạn trò chuyện với Thái tử phi rất lâu.
Lúc Bùi Tam tiến vào nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nghi ngờ hỏi: "Mẫu thân, sao người lại tới đây?"
Bùi mẫu lườm hắn ta một cái: "Ngày nào tâm tư của con cũng đặt trên ả tiện tì lẳng lơ kia mà còn quan tâm tới mẹ của con à?"
"Mẫu thân!"
Bùi mẫu hừ một tiếng rồi xoay đầu, không nhìn tới hắn ta.
Lâm Oản bình tĩnh uống trà, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì biết ngay là mâu thuẫn "mẹ chồng nàng dâu".
Nhưng mà cô gái như Tập Hồng Nhụy thì mẹ chồng có tư tưởng bảo thủ ở thời hiện đại cũng không chịu nổi chứ đừng nói tới cổ đại.
Cô ta không muốn ở đây xem bọn họ cãi cọ nên lại để chén trà xuống, thản nhiên hỏi: "Đến đưa sổ sách sao?"
Bùi Tam lập tức dừng câu chuyện rồi cung kính đưa tất cả các sổ sách ra: "Vâng, mời Thái tử phi xem qua!"
Ngưng Mộng lấy sổ sách trong rương ra rồi đưa tới trước mặt Lâm Oản.
Ở thời cổ đại, quản lý nhà cửa mới là chuyện mà mọi người thật sự muốn khuê tú học. Còn những việc như là cầm kỳ thi họa, thủ đoạn lôi kéo nam nhân cùng lắm chỉ là kỹ năng mà thiếp thất lấy sắc hầu người mới cần nghiên cứu.
Dù sao Lâm Oản cũng là người được nhận giáo dục cao đẳng ở thời hiện đại. Không nói những chuyện khác, chỉ riêng ở phương diện toán học toán thuật thì nhất định không thua kém người cổ đại nên nhìn sổ sách hoàn toàn không thành vấn đề.
Đúng như mong đợi của cô ta. Trong một tháng ngắn ngủi, lợi nhuận vô cùng khả quan. Xem ra các chuỗi cửa tiệm cũng có thể được mở.
Nhưng cô ta rất để ý đến một việc. Trong phần lợi nhuận tổng thì xà bông thơm không phải là phần chính. Tại sao lại như thế? Danh tiếng của Linh Lung Các là nhờ vào xà bông thơm để truyền xa mà?
Lâm Oản ngẩng đầu hỏi Bùi Tam khiến hắn ta giật mình. Hắn ta không ngờ thế mà lại như tiểu nha đầu kia nói.
Trong nháy mắt, trong lòng hắn ta sinh ra cảm giác vô cùng khó chịu giống như là bị tát vào mắt. Vô duyên vô cớ lại thấp hơn tiểu nha đầu kia.
Nhưng mà tiểu nha đầu kia hết ăn rồi lại nằm, ái mộ hư vinh thì biết cái gì? Chắc chắn là chó ngáp phải ruồi rồi!
Bởi vì suy nghĩ kỳ diệu này mà Bùi Tam ngẩng đầu nhìn Thái tử phi một cái, cuối cùng chỉ chắp tay nói: "Xà bông thơm do Thái tử phi làm ra xuất sắc như thế là chuyện cả thành đều biết, thế nên cũng kéo doanh số của các mặt hàng khác tăng vọt."
Lâm Oản nghĩ thì thấy cũng đúng. Mặc dù cô ta định giá xà bông thơm một bạc một khối nhưng tóm lại hạng mục truyền thống bản thổ kiếm được nhiều một chút thì cô ta cũng không hỏi tới nữa mà chỉ nhìn về phía Bùi Tam.
"Mấy ngày nay ngươi cũng vất vả rồi. Ta nghĩ ngươi một thân một mình lại càng thêm mệt mỏi, vậy thì đưa Ngưng Mộng đến đó giúp ngươi một thời gian đi."
Bùi Tam nghe vậy thì sững sờ, còn Bùi mẫu thì lại vui mừng hớn hở, cảm ơn rối rít.
Ngay lúc Bùi Tam muốn mở miệng thì Ngưng Mộng lại đi tới, hành lễ đoan trang: "Làm phiền rồi!"
Sau khi hành lễ xong, nàng ta ngẩng đầu mỉm cười với Bùi Tam. Tuy không xinh đẹp tuyệt trần nhưng cũng dịu dàng động lòng người.
Lời của Bùi Tam cũng bị chặn ở đầu lười.
Không phải hắn ta có ý nghĩ khác, chỉ là hắn ta chợt nhớ đến dáng vẻ luôn giương nanh múa vuốt của Tập Hồng Nhụy.
Mặc dù thỉnh thoảng rất thú vị nhưng làm ầm ĩ mãi thì cũng hơi phiền. Tại sao nàng lại không thể dịu dàng, hiểu lễ biết nghĩa như Ngưng Mộng chứ?
Nhìn dáng vẻ đoan trang, cẩn thận của Ngưng Mộng rồi lại so sánh với Tập Hồng Nhụy, chẳng trách Thái tử phi lại dần ghét mà vứt bỏ nàng.
Đột nhiên hắn ta nghĩ, nếu để Ngưng Mộng, người không hợp với nàng đến đó để cho nàng cảm thấy ngột ngạt thì có thể sửa đổi thói hư tật xấu của nàng không?
Hắn ta cũng là vì muốn tốt cho nàng. Nếu không nàng sẽ luôn trẻ con, không biết nặng nhẹ như thế.
Sau khi nghĩ thông suốt điều đó, Bùi Tam lập tức không còn phản đối chuyện Ngưng Mộng đến đó nữa.
...
Thời gian trôi qua từng giờ, người mà Tập Hồng Nhụy nói đến đón nàng vẫn chưa đến.
Tâm trạng của Sùng Văn Đế lập tức khá hơn một chút.
Hắn tiến tới, ra vẻ lơ đãng nói: "Đã trễ như thế rồi mà sao người kia còn chưa tới? Có phải là không để ngươi ở trong lòng không?"
Tập Hồng Nhụy nghe vậy thì ngẩng đầu, trong mắt toàn là sự bất lực và cô đơn của loài động vật nhỏ đáng thương.
Đúng thế. Sao còn chưa tới nhỉ? Nàng cũng không biết.
Tóm lại là nàng thật sự rất đáng thương!