Khuôn mặt vốn xinh xắn của thiếu nữ giờ lại bị sự uất ức vây kín. Giống như hạt mưa rơi làm cánh hoa ẩm ướt, mang theo vài phần ướt át đáng thương.
Ban đầu Sùng Văn Đế còn đang tự đắc nhưng khi thấy dáng vẻ phù dung này của Tập Hồng Nhụy, trái tim hắn ta chợt bị cào một cái. Cuối cùng cũng không thể cứng rắn được nữa.
Hắn đi ra phía trước, chỉ ước có thể ôm người nhỏ nhắn, đáng thương này vào trong ngực.
Song, khi hắn vươn tay ra thì mới chợt phản ứng kịp. Đây không phải là hoa mùa thu xinh đẹp trong hậu cung mặc cho hắn hái mà là một đóa tường vi kiều diễm hoang dã.
Trong hoa viên của hắn có nhiều hoa thơm của lạ như thế, vậy mà trùng hợp thay gốc hoa tường vi dại này lại không thuộc về hắn.
Nàng đau lòng vì người khác, bị lay động vì người khác. Còn hắn thì chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn chứ không thể nắm lấy.
Đây là lần đầu tiên vị đế vương giàu có này sinh ra khát vọng muốn chủ động tìm kiếm thứ gì đó.
Hắn mong gốc tường vi không thuộc về hắn cũng bị lay động vì hắn, đau lòng vì hắn.
Thế là Sùng Văn Đế vươn tay ra, vỗ nhẹ lưng nàng: "Được rồi, được rồi. Nếu hắn không đến thì ta đưa ngươi về, không phải như vậy cũng được sao?"
Tập Hồng Nhụy bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Sùng Văn Đế, hắn giống như mặt trăng đang cố gắng xua tan mây mù, nàng cũng cố cười một tiếng: "Hoàng đại quan nhân, cảm ơn ngài! Ngài thật sự là một người tốt."
Lại là người tốt?
Sùng Văn Đế, người bị gắn cho cái mác người tốt lần nữa thì không cảm thấy vui vẻ như lần đầu tiên.
Thế nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ đơn thuần của cô nương, lại nghĩ đến mình đáng tuổi phụ thân của nàng thì hắn lập tức mềm lòng, cười giỡn hỏi: "Thế bây giờ người tốt đưa ngươi về nhà được không, còn tức giận không?"
"Phụt…"
Tập Hồng Nhụy không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng. Vì được ánh nắng xán lạn chiếu rọi nên tâm trạng nàng cũng tốt hơn. Tập Hồng Nhụy ngẩng đầu, ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo nói: "Ta không có tức giận!"
Sùng Văn Đế bị nàng đùa cũng hiểu ý cười một tiếng.
Trẻ tuổi tốt thật! Không buồn không lo, thích làm ầm ĩ, lại giống như trên đời này không có chuyện gì phải lo lắng. Hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn cũng có thể bị sức sống tràn đầy này ảnh hưởng. Như thế thì sao người ta nỡ rời đi chứ?
Sùng Văn Đế gạt những người khác sang một bên rồi sánh vai với Tập Hồng Nhụy đi xuống lầu. Thỉnh thoảng hắn còn liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, trong lòng cảm thấy rung động.
Thấy chủ tử khởi hành, Tần Hành Triều nhanh chóng chạy ra phía trước mở đường. Hắn ta cẩn thận từng bước một, sợ Sùng Văn Đề vì quá tập trung ngắm mỹ nhân mà té ngã.
Đức Nhân theo phía sau vừa nhìn chăm chú vừa giơ tay lên. Chỉ có Tập Hồng Nhụy "không hề biết gì cả", thỉnh thoảng nàng cứ quay đầu nói đùa với "Hoàng đại quan nhân".
Nhưng mà nếu lão Hoàng đế thật sự lăn xuống thì Tập Hồng Nhụy tự tin mình có thể kéo hắn lại, tiện thể làm mỹ nhân cứu anh hùng.
May mà Sùng Văn Đế chỉ hơi vụng về chứ không thật sự chậm phát triển đến độ đó. Hắn thuận lợi đi xuống cầu thang, còn được tiểu cô nương bên cạnh dỗ dành đến mức nở gan nở ruột.
Tần Hành Triều kéo xe ngựa tới, sau khi đặt bệ bước chân xong thì hắn ta khom người đỡ Sùng Văn Đế lên xe.
Sau khi sắp xếp cho hắn cẩn thận thì Tần Hành Triều lại xoay người, cung kính vươn tay với Tập Hồng Nhụy.
Dù sao Tần Hành Triều cũng là thanh niên trai tráng, nam nữ khác biệt nên khi Tập Hồng Nhụy thấy hắn ta đưa cánh tay cường tráng qua thì vô thức lùi một bước, lại vô tình chạm phải đại thái giám Đức Nhân ở phía sau.
Đức Nhân đang đứng phía sau cười rạng rỡ thì cơ thể mềm mại của thiếu nữ lại chạm phải hắn ta.
Cơ thể trẻ trung, nhất là cơ thể của cô nương trẻ tuổi luôn mang theo hương thơm không thể tả rõ bằng lời, mùi hương đó xông thẳng vào mũi hắn ta.
Đức Nhân già nua, hai mí mắt cũng sắp dính vào nhau nhưng mùi hương thơm ngát đột ngột xông tới này khiến cho hắn ta mở to hai mắt.
Giương mắt nhìn lại, theo cánh tay nở nang lộ ra ngoài cùng với nếp gấp y phục của thiếu nữ, hương thơm tỏa ra như một làn sóng.
Sau khi phát hiện đụng phải hắn ta, Tập Hồng Nhụy lập tức xoay đầu cười với hắn ta một tiếng. Nàng dùng quạt che khuất mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong suốt như nai con.
Đôi mắt to liếc qua Tần Hành Triều rồi lại liếc qua hắn ta, cuối cùng vẫn rơi trên người Tần Hành Triều.
Nàng đổi quạt sang tay trái rồi đưa tay phải ra, khoác lên vai Tần Hành Triều, dùng chút sức đỡ mình lên xe.
Đức Nhân nhìn bàn tay thon dài như củ hành, móng tay không hề nhuộm màu để lộ ra một chút màu hồng tự nhiên của thiếu nữ, nhẹ nhàng như nước nhưng đảo mắt một cái là đã biến mất, chỉ còn lại cánh tay mạnh mẽ của Tần Hành Triều.
Sau khi đỡ Tập Hồng Nhụy lên xe, Tần Hành Triều xoay người cung kính vươn tay với Đức Nhân: "Quản gia lão gia, mời ngài."
Đức Nhân liếc nhìn hắn ta với ánh mắt ghét bỏ rồi chậm rãi ung dung đưa tay phải, xoay vai trái móc ra một tấm khăn lụa trắng như tuyết đặt lên tay Tần Hành Triều, sau đó chống cánh tay hắn ta ngồi lên mép xe.
Đức Nhân quay đầu nhìn vào bên trong màn một chút, bên ngoài mặt mỉm cười như Bồ Tát nhưng không biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi các quý nhân đều đã ngồi xuống, Tần Hành Triều cẩn thận xếp khăn tay trả cho Đức Nhân rồi nhảy lên xe ngựa, bắt đầu thúc ngựa chạy đi.
Xe ngựa lộc cộc nhấp nhô, chẳng bao lâu đã đi đến ngõ Kim Hà.
Tập Hồng Nhụy vui sướng gọi Tần Hành Triều dừng ở đầu ngõ: "Chính là ở đây!"
Sau khi vén màn lên, nàng ngoái đầu cười với Sùng Văn Đế một tiếng: "Đại quan nhân, hôm nay đa tạ ngài! Ngài cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi thôi!"
Sùng Văn Đế vui tươi hớn hở nói: "Được, lần sau chúng ta gặp nhau là khi nào?"
Trước khi Tập Hồng Nhụy cười nhe răng thì đã dùng quạt che lại: "Nếu ngài muốn gặp thì nô tỳ vẫn luôn ở Linh Lung Các đợi ngài…"
"Ha ha ha…"
Sùng Văn Đế đưa mắt nhìn tiểu cô nương nhẹ nhàng đi xuống xe ngựa rồi dần biến mất trong màn đêm tĩnh mịch. Áo màu xanh tươi cùng với váy dài màu đỏ của nàng tung bay trong màn sương đêm, giống như một cánh chim hồ điệp lỗng lậy.
Nhưng mà trong khoảnh khắc này, hồ điệp chợt dừng bước, dừng trước cửa nhà cao giọng kêu một câu với giọng điệu khó tin…
"Bùi Tam!"
Sùng Văn Đế sững sờ, lập tức nhìn sang. Xảy ra chuyện gì vậy?
...
Tập Hồng Nhụy thấy Ngưng Mộng ở trong viện thì khó tin hét lên: "Bùi Tam! Hai người đang làm gì vậy?"
Sau khi Bùi Tam đưa Ngưng Mộng đến thì bận rộn dọn dẹp phòng. Ngưng Mộng đứng dưới lầu, mỉm cười nhìn hắn ta làm.
Chờ hắn ta làm xong đi xuống thì Ngưng Mộng đưa khăn ra, lau mồ hôi cho hắn ta: "Đa tạ ngươi! Mệt muốn chết rồi đúng không?"
Khăn tay chạm vào mặt khiến Bùi Tam sững sờ, hắn ta cúi đầu nhìn cô nương đang dịu dàng lau mồ hôi cho mình.
So với Tập Hồng Nhụy thì tướng mạo của Ngưng Mộng rất bình thường. Nhưng chính sự bình thường này đã mang lại cảm giác bình dị, gần gũi nhiều hơn thay cho cảm giác lúc nào cũng có thể vuột mất khỏi tay.
Mà Tập Hồng Nhụy là đóa hoa xinh đẹp được nuôi dưỡng trong lòng bàn tay, không chỉ có gai mà chỉ chạm nhẹ một cái thì cũng có thể xảy ra những chuyện khó lường. Đẹp thì đẹp thật nhưng theo thời gian qua đi, ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Rơi vào sự dịu dàng chưa từng được trải nghiệm khiến Bùi Tam quên mất mình phải làm gì, cứ để mặc cho Ngưng Mộng lau mồ hôi giúp mình, mặc cho mồ hôi mình bẩn làm dơ khăn tay trắng tinh của nàng ta.
Ngay lúc hai người đang im lặng thì một tiếng kêu khẽ truyền đến: "Bùi Tam! Hai người đang làm gì vậy?"
Bùi Tam chợt quay đầu thì nhìn thấy Tập Hồng Nhụy trừng to mắt đứng ngoài cửa, tức giận nhìn hai người họ.
Bùi Tam phản xạ có điều kiện đẩy Ngưng Mộng ra rồi lập tức chạy tới: "Ngươi đừng hiểu lầm, bọn ta không có làm gì cả!"
Tập Hồng Nhụy không nghe hắn ta giải thích mà lập tức bùng nổ: "Ngươi đưa xong sổ sách mà không tới đón ta, thì ra là đi chơi với cái đồ lẳng lơ này đúng không?"
Bùi Tam nhận ra mình đuối lý nhưng lại kiêng kỵ Ngưng Mộng ở đây nên không thể hạ giọng, chỉ có thể dùng sức kéo nàng đi: "Ngươi đừng làm lớn chuyện được không? Ngưng Mộng chỉ phụng mệnh Thái tử phi đến đây thôi, bọn ta không xảy ra chuyện gì cả!"
Tập Hồng Nhụy trợn tròn mắt: "Ta làm lớn chuyện? Thế này là ta đang làm lớn chuyện sao? Ta đã trông thấy nàng ta lau mồ hôi cho ngươi rồi! Ngươi què tay hay là cụt chân mà không tự lau được?"
Bởi vì nghe Tập Hồng Nhụy lớn giọng nên láng giềng đều thắp đèn, khoác áo chuẩn bị nghe náo nhiệt.
Bùi Tam thấy thế thì sốt ruột muốn kéo nàng vào viện trong. Thế nhưng Bùi mẫu lại trực tiếp đá tung cửa, đứng chống nạnh trong viện mắng…
"Cái đồ lẳng lơ không biết xấu hổ nhà ngươi! Nếu con ta thật sự qua lại với một cô nương tốt hơn như Ngưng Mộng thì liên quan cái rắm gì tới ngươi? Ngươi ở đây gào cái gì chứ? Ngươi như thế này mà cũng muốn dính líu đến con trai ta, nằm mơ đi!"
Tập Hồng Nhụy nhìn bà với ánh mắt khó tin, sau đó lại nhìn về phía Bùi Tam: "Ngươi nói đi! Chuyện này có liên quan đến ta hay không?"
Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn dính lấy nhau, người sáng suốt đều biết xảy ra chuyện gì nhưng Tập Hồng Nhụy là một tiểu cô nương tính khí thất thường. Khi sai bảo người khác sẽ chớp mắt nhưng khi nghiêm túc thì lại quay đầu đi không hé môi. Nàng trêu chọc đến mức khiến cho lòng Bùi Tam giống như một con mèo hoang nhảy loạn.
Bây giờ nghe câu hỏi như muốn làm rõ của nàng, trong lòng Bùi Tam cảm thấy vui mừng.
Nhưng mà nghe tiếng láng giềng vang lên, trong lòng hắn ta vẫn hơi tức giận. Sao Tập Hồng Nhụy lại không hiểu chuyện như thế nhỉ?
Quả nhiên vẫn phải uốn nắn nàng lại, nếu không tiểu cô nương này thật sự sẽ kiêu ngạo đến tận trời. Thế là hắn ta cất giọng lạnh như băng: "Mẫu thân ta nói đúng đấy! Chuyện của ta thì có liên quan gì đến ngươi?"
Tập Hồng Nhụy khó tin lui lại mấy bước, mím môi hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Bùi Tam lạnh lùng nhìn nàng, khẽ vươn tay muốn bắt lấy bả vai nàng: "Đừng làm ầm lên nữa! Mất mặt chết đi được, vào đi!"
Thế nhưng thứ chờ đợi hắn ta lại là một cái tát.
Nghe tiếng tát vang dội, mọi người ở đó đều sửng sốt. Chờ khi phản ứng lại thì Bùi mẫu đã như sư tử mẹ bị chọc giận. Bà hùng hổ chạy bước nhỉ lao xuống, giơ tay muốn tát lại nàng: "Sao đồ tiện nhân ngươi lại dám hả? Ta xé ngươi ra!"
Tập Hồng Nhụy tát xong một cái thì "ưm" một tiếng rồi chạy trốn, Bùi mẫu muốn đuổi theo cũng không kịp.
Bùi Tam che mặt, khó tin mà cứng đờ tại chỗ. Thế mà Tập Hồng Nhụy lại đánh hắn ta!
Ngưng Mộng ở phía sau bước nhanh tới, xem xét vết thương của hắn ta.
Chờ sau khi xác định không bị gì nặng thì nàng ta mới lo lắng nhìn về phía Tập Hồng Nhụy biến mất: "Là ta không đúng, để cho hai người bị hiểu lầm. Đã trễ như vậy rồi, nàng có thể đi đâu chứ? Mau đưa nàng về thôi!"
Bùi Tam đứng tại chỗ, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Nghe nàng ta nói thế thì hắn ta càng bùng nổ, nổi giận đùng đùng hét lớn: "Nàng ta thích đi đâu thì đi! Có giỏi thì chết ở ngoài luôn cũng được, cả đời đừng quay lại nữa!"
Dứt lời, hắn ta không để ý đến lời khuyên can của Ngưng Mộng mà đóng sập cửa rời đi.
Ban đầu Bùi mẫu rất tức giận nhưng thấy dáng vẻ này của con trai thì lại bắt đầu vui vẻ.
Bà hung tợn nhìn bên ngoài một cái rồi trực tiếp đóng cửa lớn lại.
Tiểu tiện nhân, tối hôm nay đừng hòng bước vào. Gặp phải kẻ lừa đảo nào thì cứ bán ngươi luôn cho xong!
....
Tập Hồng Nhụy che mặt lao ra. Sau khi nàng chạy lên cầu thì run rẩy vịn trụ đá.
Ha ha ha! Nàng cười chết mất! Thật sự là quá sướng rồi!
Hai kiếp, cuối cùng nàng cũng đã có thể vung tay, a ha ha ha!
Ngay lúc nàng cười đến mức hai vai run rẩy thì một giọng nói dồn dập truyền từ phía sau đến: "Ai da Hồng cô nương của ta, cũng không dám nhảy chứ gì!"
Nàng vừa quay đầu thì nhìn thấy Đức Nhân chạy như điên như loạn đến đây. Sự nhiệt tình của hắn ta thật sự rất giống mẫu thân đã mất của nàng.
Sùng Văn Đế cũng được Tần Hành Triều đỡ xuống xe ngựa. Hắn vươn tay, kêu lớn: "Hồng Nhi! Hồng Nhi! Ta ở đây!"
Tập Hồng Nhụy nhìn thấy bọn họ thì che mặt, khóc òa lên.
Có biết lúc đang muốn cười mà lại khóc òa lên khó chịu cỡ nào không?
Nàng đã cố gắng như vậy rồi, sau này mặc kệ là vinh hoa phú quý gì thì cũng là những thứ mà nàng đáng có!
A ha ha ha!