Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế

Chương 29

Tập Hồng Nhụy nhìn Bùi Tam với ánh mắt run rẩy.
Nàng không thể trở thành nữ chính trong [Loan Phương Lầm], sau khi trở thành nương nương thì lại tử vạ vào mặt mình.
Bởi vì như thế "Trương Sinh" sẽ chỉ cảm thấy mình lợi hại, thế mà từng có quan hệ với nương nương. 
Tên nam nhân dối trá, ngạo mạn, tham lam, vô liêm sỉ thì đừng mong bọn hắn sẽ tỉnh ngộ.
Bọn hắn sẽ không vì phát hiện ra chân tướng "bạch liên hoa" và "bà bà" hãm hại "nữ chính" mà cảm thấy áy náy. Bọn hắn sẽ chỉ áy náy vì "nữ chính" rời bỏ bọn hắn mà tìm được một nhà tốt hơn.
Bọn hắn sẽ không vì "nữ chính" chịu uất ức mà dập đầu xin "nữ chính" quay lại. Bọn hắn chỉ muốn để "nữ chính" một bước lên mây lại rơi từ trên đài cao xuống, quay lại làm kẻ thấp kém bên cạnh mình, đau khổ cầu xin mình mà thôi.
"Trương Sinh" sẽ hối hận vì lúc ấy đã giúp đỡ "bà bà" bắt nạt "Oanh Nương" sao?
Tại sao lại hối hận? Không phải hắn ta cũng bị lừa đấy sao? Một nam nhân bị mù bình thường thì có gì bất thường chứ?
Ngươi xem tới cuối cùng đi, hắn ta không chỉ có thể khiến thê tử bị bỏ rơi trở thành nương nương mà còn có thể khiến nàng trở lại làm hiền thê của mình một lần nữa. Thậm chí hắn ta còn được Hoàng đế nhìn trúng tài hoa mà thưởng cho chức Trạng nguyên.
Nhân sinh đắc ý như thế thì hắn ta hối hận cái gì?
Trăm ngàn năm sau, câu chuyện này sẽ trở thành chuyện tình gió trăng của Đế vương và Trạng nguyên, mà "Oanh Nương" bị kẹp ở giữa chỉ là trò cười bỏ đi thôi.
Vài câu đền bù nhẹ nhàng cùng với giọt nước mắt tỉnh ngộ vô ích thì có thể đền bù cái gì?
Cho nên ngươi nhìn xem, nam nhân luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để chiến thắng, chỉ có nữ nhân mới bị cổ xúy vì những thắng lợi viển vông. Mà Tập Hồng Nhụy nàng sao có thể rơi vào cạm bẫy ngu xuẩn thế này?
Bùi Tam, ngươi muốn thắng đúng không?
Được thôi.
Muốn thắng luôn phải trả một cá giá rất đắt, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?
Ta biết người như ngươi sẽ không bao giờ hối hận. Cho dù có dẫm nát mặt ngươi thì ngươi vẫn sẽ né tranh thế giới tinh thần. 
Nếu như cầu xin được thì Bùi Tam ngươi lợi hại. Ngươi si tình không lối thoát, tất cả lỗi lầm mà ngươi phạm phải đều do bị người khác hãm hại. Tình cảm của ngươi khiến cho người yêu động lòng đến mức ngay cả vị trí nương nương cao quý cũng không muốn.
Nếu như ngươi không thể cầu xin được thì ngươi đáng thương. Ngươi bị người khác che mắt, phạm phải sai lầm mà nam nhân nào cũng mắc phải nên không thể níu được người yêu trèo lên cành cây cao.
Ta thấy không phải vì ta phạm sai lầm, chỉ là ngươi không thể buông bỏ vinh hoa phú quý của nương nương thôi.
Nhưng không sánh bằng Hoàng đế thì có gì phải khó xử? Hắn chỉ là kẻ đáng thương bị nữ tử ái mộ hư vinh bỏ rơi thôi.
Thậm chí khi đã mất nhau, có thể nàng còn ảo tưởng rằng tuy làm nương nương ở trong cung được hưởng vinh hoa phú quý nhưng đã mất đi hắn ta. Trên thế giới này còn ai yêu nàng hơn hắn ta sao?
Đáng thương thật! Có được tất cả nhưng đã mất đi người yêu nàng nhất, sau này chắc chắn sẽ là "Hằng Nga chắc hẳn hối hận vì đã trộm thuốc thiêng, hằng đêm phơi bày tấm lòng giữa nơi trời xanh biển biếc".
Ha ha, thật là xảo quyệt! Sao có thể xảo quyệt đến thế? Nhưng hình như làm thế nào cũng sẽ không thua.
Nhưng điều hoang đường nhất trong thế giới hoang đường này là, điều mà hắn ta hy vọng có thể thành sự thật.
Mặc dù Hoàng đế già nhưng cũng là nam nhân, vẫn là một Hoàng đế.
Nam nhân trong thiên hạ này đều giống nhau, lúc yêu thương sâu đậm thì sẽ rất tốt nhưng sau khi tình cảm phai nhạt thì sẽ vứt bỏ như giày cũ.
Mà nam nhân đã quen với việc sẽ đau lòng cho nam nhân. Sau khi hắn không đau lòng cho nàng thì không chừng sẽ bắt đầu đau lòng cho "tiền phu" của nàng.
Giống như Hoàng đế trong thoại bản, không chỉ trả lại nữ chính đã là phi tử cho nam nhân "đáng thương" mà còn thưởng cho hắn ta chức "Trạng nguyên".
Đó chính là "hiểu rõ đại nghĩa" giữa các nam nhân, mà trong đại nghĩa của nam nhân thì nữ nhân chỉ là thứ tô điểm chứ không hề quan trọng.
Nàng chỉ là một nữ nhân không quan trọng, không hiểu được tình nghĩa sâu sắc giữa các nam nhân. Cho nên nàng muốn nói thiên hạ không có chuyện tốt như vậy.
Bùi Tam, lúc ngươi nghiền nát lòng tự tôn của ta cũng đã nghiền nát cả thể xác và tâm hồn của ta. Đến lượt ngươi, sao ngươi còn có thể giữ được tinh thần Tịnh Thổ bất bại cùng với con đường lên trời có thể khôi phục bất cứ lúc nào chứ?
Ngươi phải bị vỡ nát giông ta y như đúc, vỡ nát từ thể xác đến tâm hồn.
Đương nhiên ngươi có thể nói ta độc ác, nói lòng dạ nữ nhân của ta là độc ác nhất.
Nhưng một kỹ nữ không cần tôn nghiêm thì đương nhiên có thể làm ra chuyện này rồi. Lúc ngươi đánh giá không có nghĩ đến không? Ha ha!
...
Tập Hồng Nhụy hốt hoảng quay đầu nhìn Sùng Văn Đế. Trong màn đêm, hắn không hề thể hiện cảm xúc gì cả mà chỉ chậm rãi đi tới, nhìn Tập Hồng Nhụy rồi lại nhìn Bùi Tam ở trên mặt đất.
Bùi Tam thấy hắn thì giống như bắt được cỏ cứu mạng. Hắn ta than thở khóc lóc ôm lấy chân hắn: "Đại quan nhân, xin ngài thương tình ta! Ta thật sự rất yêu Hồng Nhụy, xin ngài hãy tác thành cho bọn ta!"
Sùng Văn Đế nổi giận đạp hắn ta ngã lăn ra đất, sau đó quay đầu nhìn về phía Tập Hồng Nhụy.
Tập Hồng Nhụy luống cuống, nhỏ giọng gọi: "Hoàng lão gia..."
Sùng Văn Đế tức giận đến mức không kiềm chế được. Hắn chỉ nhìn thoáng qua nàng một cái rồi xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Đêm khuya, Sùng Văn Đế ngồi dựa vào thành ghế nhắm hờ hai mắt rồi nhấc tay với phía dưới.
Tần Hành Triều bước lên một bước rồi khom người cúi đầu: "Bệ hạ, hậu quan nha trinh sát báo cáo quả nhiên Bùi Tam đã đi theo ti chức tới ngoài cửa phủ. Sau khi trở về thì hắn ta thay tính đổi nết, không những bác bỏ hôn sự mà thái tử phi ban cho hắn ta mà ngày nào cũng chạy tới nhìn phủ từ phía xa."
Hậu quan nha là ám vệ của riêng Hoàng đế, được phân bố khắp trong triều để giám sát quần thần. Chỉ cần Hoàng đế nghi ngờ người nào thì có thể điều tra rõ ràng ngay lập tức.
Sùng Văn Đế nghe vậy thì gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn giương mắt hỏi: "Còn gì nữa?"
"Có một điều kỳ lạ chính là từ hôm đó đến nay, ngày nào Bùi Tam uống say cũng khóc lóc kể lể với mọi người mình si tình với Hồng cô nương thế nào. Mà hắn ta đau lòng như vậy cũng sẽ có lúc ậm ừ tiểu khúc."
"Tiểu khúc gì?"
"Trinh sát ghi chép lại theo làn điệu nghe được thì hẳn là tạp hí phổ biến trên đường phố, tên là [Loan Phượng Lầm]. Ti chức đã giao hí phổ cho đào hát trong cung diễn tập. Bệ hạ có muốn nghe thử không ạ?"
"Bảo bọn hắn diễn đi!"
Đương nhiên kỹ nghệ của đào hát trong cung rất cao siêu, chẳng bao lâu đã nắm được cảm xúc của khúc hí nên diễn rất cảm xúc và sinh động.
Người diễn vai "Trương Sinh" khóc ròng ròng ba quỳ ba xin, diễn rất chân tình thật lòng.
Ban đầu "Oanh Nương" còn trừng mắt nhìn nhưng tiếng khóc lóc cầu xin của "Trương Sinh" khiến nàng ta càng lúc càng đau lòng.
Cuối cùng khi nghe "Trương Sinh" nói muốn chết vì tình, nàng ta lập tức khóc lóc ngã xuống nắm lấy tay hắn ta rồi đau xót nói: "Đợi nô gia tâu với thiên tử. Tuy có là ma thì cũng muốn làm phu thê một đời!"
"Hiền thê!"
"Trương lang!"
Phu thê trên đài đang tình ý chân thành, gương vỡ lại thành thì Sùng Văn Đế đập bàn hét lớn: "Tiện nhân! Sao dám mong như thế hả?"
Đào hát trên đài cao đang diễn đến đoạn cao trào nhưng thấy hắn nổi giận thì lập tức sợ hãi mà quỳ xuống thỉnh tội.
Nhưng tâm tư Sùng Văn Đế lại không đặt lên màn kịch này.
Hay cho "Loan Phương Lầm"!
Hay cho một "Trương Sinh"!
Bùi Tam lại dám sánh mình với "Trương Sinh", để cho hắn làm thiên tử bất công tác thành cho đôi tiên đồng ngọc nữ bọn hắn!
Ha ha, hay lắm!
Hai mắt Sùng Văn Đế trở nên u ám. Đột nhiên hắn quay đầu, lạnh lùng hỏi Tần Hành Triều: "Còn nàng thì sao?"
Mặc dù không chỉ rõ tên họ nhưng Tần Hành Triều cũng biết hắn đang nói tới ai: "Sau khi bệ hạ đi thì Hồng cô nương rất tức giận, ra lệnh cho tôi tớ đóng cửa, không cho phép bất kỳ kẻ nào để ý đến hắn ta."
Sùng Văn Đế nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn cảm thấy khá vui sướng.
Sau đó hắn xoay người đi dạo tại chỗ, một khắc nào đó lại đột nhiên quay đầu: "Các ngươi nghĩ thế nào?"
Tần Hành Triều cúi đầu im lặng còn Đức Nhân thì ngẩng đầu với vẻ mặt u ám nhưng vẫn cười nói: "Chủ tử, kẻ này coi thường vua cha, đã biết rõ là bệ hạ mà còn tính kế xấu. Nhưng nếu trị tội hắn dễ dàng thì lại không thể trút giận được, lại còn làm cho người đời coi thường bệ hạ. Chi bằng chúng ta dùng gậy ông đập lưng ông…"
Sùng Văn Đế cảm thấy khá thú vị: "Gậy ông đập lưng ông thế nào?"
Khuôn mặt già nua của Đức Nhân lóe lên một tia sáng: "Không phải hắn thích hát hí khúc sao? Vậy thì chúng ta để cho hắn hát đã đời đi!"
Sáng sớm, cửa phủ đệ chậm rãi mở một khe nhỏ. Không có gì bất ngờ khi có một bàn tay lớn đưa vào.
Lần này Tập Hồng Nhụy không muốn trốn tránh nữa mà trừng mắt nhìn hắn ta: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Bùi Tam quỳ ở ngoài cả đêm nhưng khi trông thấy nàng thì gương mặt tiều tụy lập tức lộ vẻ vui mừng: "Hồng Nhi, nàng tha thứ cho ta rồi sao?"
Tập Hồng Nhụy chưa từng thấy kẻ nào không hiểu tiếng người như thế. Nàng tát hắn ta một cái rồi rồi nói với đôi mắt đỏ bừng: "Không được gọi là Hồng Nhi! Ta và ngươi đã không còn liên quan tới nhau nữa! Ngươi mau cút đi, nếu không ta sẽ báo quan bắt ngươi đi!"
Bùi Tam chịu một bạt tay thì không hề tức giận mà chỉ nhìn thẳng về phía Tập Hồng Nhụy.
Đột nhiên hắn ta vừa tự đánh liên tục vào hai má mình vừa nói: "Ta đã nói rồi, nàng không tha thứ cho ta thì ta sẽ không đi!"
Tập Hồng Nhụy hốt hoảng lui lại rồi chỉ tay về phía hắn ta, nàng tức giận đến mức run lên.
Càng lúc càng có nhiều người đến xem náo nhiệt, bọn hắn bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Tập Hồng Nhụy, còn có tiếng chậc chậc vang lên.
Tập Hồng Nhụy nghe quần chúng xì xào bàn tán thì dùng khăn che mặt, hoảng loạn đến mức bật khóc.
Đúng lúc này đột nhiên có người lên tiếng: "Được, ta đồng ý với chuyện của các ngươi."
Giọng nói này vừa vang lên thì động tác của Bùi Tam cũng dừng lại.
Hắn ta biết giọng nói này của ai, cũng không thể không biết. Hắn ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch: "Đại quan nhân, ngài nói vậy là có ý gì?"
Sùng Văn Đế khẽ mím môi rồi quay đầu nhìn về phía Tập Hồng Nhụy.
Hôm nay Tập Hồng Nhụy mặc y phục đơn giản khác với thường ngày. Trên đầu nàng không hề có trang sức mà chỉ búi tóc đơn giản, phần tóc không được búi rơi xuống tung bay như liễu rũ trong gió, trông có hơi tiều tụy.
Bình thường nàng thích mặc trang phục sặc sỡ nên Sùng Văn Đế cho rằng nàng chỉ hợp với màu xanh đỏ lòe loẹt. Bây giờ hắn mới phát hiện, y phục màu nhẹ nhàng không chỉ không làm phai mờ vẻ đẹp quyến rũ của nàng mà càng khiến cho dung nhan nàng trở nên sang trọng hơn. Cái gọi là đậm nhạt hài hòa, sống động chân thật chỉ đơn giản là vậy thôi.
Báu vật như thế sao lại không làm lòng người rung động được chứ? Vậy mà tên tặc tử này lại muốn tranh giành với hắn.
Trong lòng Sùng Văn Đế lập tức nổi giận, ánh mắt nhìn về phía Bùi Tam cũng lạnh lùng hơn. Hắn nheo mắt nói: "Ta đồng ý trả Hồng Nhi lại cho ngươi để các ngươi đoàn tụ. Ba ngày sau đến đây nghênh thân, ta sẽ tự chuẩn bị hồi môn cho Hồng Nhi."
Tập Hồng Nhụy nghe hắn nói thế thì như bị sét đánh, còn Bùi Tam lại vui mừng mở to mắt: "Đại quan nhân, ngài nói thật không?"
Sùng Văn Đế nhìn sắc mặt bẩn thỉu của hắn ta thì càng lúc càng tức giận nhưng vẫn đè nén trong lòng, vui vẻ mỉm cười: "Đương nhiên, ngươi si tình như thế, sao ta không thành toàn cho ngươi được? Trở về chuẩn bị cẩn thận đi. Ta nhất định sẽ cho các ngươi một hôn lễ long trọng."
Bùi Tam nghe xong thì lập tức mừng rỡ, cuống quít dập đầu: "Tạ ơn đại quan nhân! Tạ ơn đại quan nhân! Tạ ơn đại quan nhân!"
Sùng Văn Đế nhìn thấy dáng vẻ thấp kém của hắn ta thì lửa giận trong lòng càng tăng lên. Hóa ra cũng chỉ là tiện nhân như vậy mà lại dám tính kế hắn!
Hắn đè nén cơn giận mà nhìn về phía Tập Hồng Nhụy, đột nhiên hắn cũng muốn thử thái độ của nàng.
Trong nhà, Tập Hồng Nhụy ngồi trên ghế, cúi đầu im lặng.
Sùng Văn Đế nhìn nàng một cái rồi tỏ vẻ lơ đãng uống một ngụm trà: "Ta đã quyết ý gả ngươi cho Bùi Tam, ý ngươi thế nào?"
Tập Hồng Nhụy nghiêng đầu, mỉm cười đáp: "Được."
Bàn tay cầm chén trà của Sùng Văn Đế khựng lại, sau đó hắn buông chén trà xuống, ưỡn ngực nói: "Ngươi vui vì sắp được nối lại tiền duyên với ái lang sao?"
Đức Nhân lo lắng nháy mắt nhưng Tập Hồng Nhụy lại như không thấy mà mỉm cười duyên dáng: "Đó là đương nhiên, đời này nô tỳ sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của đại quan nhân…"
Trong lòng Sùng Văn Đế tức giận, hắn vỗ bàn một cái rồi nói: "Vậy ngươi gả đi!"
Tập Hồng Nhụy đứng lên nhìn hắn rồi mỉm cười: "Nô tỳ sẽ gả."
Nàng vừa dứt lời thì lập tức xoay người rời đi.
Sùng Văn Đế trợn mắt há hốc mồm, tức giận đập bàn: "Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy!"
Đức Nhân ở bên cạnh lo lắng khuyên nhủ: "Bệ hạ, sao nô tài cảm thấy tinh thần của Hồng cô nương không ổn lắm. Ngài vẫn nên đi xem thử xem!"
Sùng Văn Đế cũng phản ứng lại. Đúng vậy, hình như là không ổn lắm. Trong đầu hắn lóe lên gì đó rồi cuống quýt đứng dậy: "Đúng, đúng! Mau gọi người đi xem thử xem!"
Tập Hồng Nhụy lục lọi khắp phòng rồi tính thời gian, chờ khi tiếng bước chân truyền tới thì nàng lấy một cây kéo ra, đưa tay đâm về phía cổ mình.
Nhóm người đẩy cửa tiến vào vừa vặn nhìn thấy cảnh này thì vội vàng chạy đến giật lấy cây kéo: "Hồng cô nương! Đừng mà!"
Tập Hồng Nhụy òa khóc gào lên: "Thả ta ra! Ta muốn chết! Không liên quan đến các ngươi!"
Cơ thể mệt mỏi nên Sùng Văn Đế đến muộn, lúc này hắn thở hồng hộc vươn tay ra: "Làm cái gì vậy? Mau buông xuống!"
Tập Hồng Nhụy vừa nhìn thấy hắn thì đôi mắt xinh đẹp lại có thêm mấy phần tức giận, thậm chí còn cứng rắn và quyết liệt đến mức Sùng Văn Đế cũng phải kinh ngạc.
"Ngài đã gả ta cho người khác thì quan tâm đến sống chế của ta làm gì nữa? Dù sao cũng không nói rõ ràng, đến lúc đó để hắn cưới một người đã chết đi!"
Sùng Văn Đế lo lắng đến mức nhón chân: "Sao lại đến mức này chứ? Có gì chúng ta có thể từ từ thương lượng!"
Tập Hồng Nhụy lại khóc lớn hơn: "Có gì mà thương lượng chứ? Ta là một nô tỳ, dù sao cũng bị chủ tử bán qua bán lại. Ta cũng hiểu đây là số mệnh của ta!"
"Nhưng đại quan nhân, ngày đó ngài nói lời son sắt bảo không xem ta là nô tỳ, ta cũng tin ngài, xem ngài như phu quân mà giao phó cả đời. Thế mà hôm nay ngài lại tùy ý gả ta đi giống như những người khác sao?"
Ánh mắt tao nhã mang theo sự hùng hổ dọa người cùng với khí phách trong từng câu từng chữ của Tập Hồng Nhụy đều khiến Sùng Văn Đế cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn xoa trán nói: "Không phải vẫn chưa gả sao?... Chỉ là tìm ngươi thương lượng thôi… Huống hồ ngươi vốn đã có tình cảm với hắn, bây giờ hắn đã ăn năn, ta nghĩ ngươi…"
Tập Hồng Nhụy lại trợn mắt, trực tiếp cắt ngang lời hắn: "Có tình cảm? Thế nào là có tình cảm? Là có tình cảm khi hắn đã có ta rồi mà còn qua lại không rõ ràng với người khác? Hay là có tình cảm khi hắn mặc kệ sống chết của ta mà đuổi ta ra khỏi cửa? Hay là lúc cắt đứt, hắn lên lầu nói từng lời như đâm dao vào tim ta?"
"Còn chẳng biết có phải là hắn và tiện nữ kia bất hòa nên mới quay lại tìm ta hay không. Hắn biết rõ ta đã hết tình cạn nghĩa mà còn ở ngoài gân cổ khóc tang khiến cho hàng xóm chỉ trỏ ta, ép buộc ta phải nghe theo!"
"Tên lòng lang dạ sói như thế, trước đó ta bị mù không nhìn ra thì cũng thôi đi, làm sao mà có tình cảm với hắn sau khi trải qua ngần ấy chuyện chứ?"
Trái tim Sùng Văn Đế như bừng sáng.
Trước đó dù hắn tức giận "Trương Sinh" nhưng cũng chưa chắc không oán "Oanh Nương". Bây giờ Tập Hồng Nhụy quả quyết như châu rơi vào khay ngọc khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Hắn vui vẻ tiến lên một bước, Tập Hồng Nhụy lại lui một bước, cũng cầm kéo lại gần hơn. Trong đôi mắt trong veo của nàng toàn là sự tức giận.
Mỹ nhân cầm đao như gió lạnh thấu xương, cảnh tượng đẹp đẽ như thế khiến Sùng Văn Đế quên mất cả phương hướng.
Hắn nước mắt lưng tròng, chân thành nói: "Là ta không đúng nhưng Hồng Nhi, sao ngươi có thể biết tâm tư của ta? Ngươi hào hoa phong nhã, còn ta đang dần già đi, ta như thế thì nào dám giữ ngươi lại. Giờ hắn đã cầu xin thì đương nhiên ta cũng muốn thả ngươi đi. Ngươi có biết là trái tim của ta cũng đang chịu cực hình, đau đớn khôn nguôi không?"
Tập Hồng Nhụy trừng to mắt, cây kéo trong tay dần buông xuống. Nàng ngơ ngác sững sờ nhìn hắn hồi lâu rồi đột nhiên bật khóc thành tiếng.
"Tên khốn! Ngài nghĩ ta như thế sao? Ngài nghĩ ta là người nông cạn như vậy sao?"
"Phật Tổ đã nói, người chỉ sống một đời, thân thể cùng lắm chỉ là một cái xác thối còn linh hồn mới là thân chủ. Nếu linh hồn hôi thối thì có một lớp da trẻ trung cũng có được gì? Nhưng nếu linh hồn thanh cao mà thân thể già đi thì cũng có sao?"
"Ai mà không già, chẳng lẽ ta là tiên nữ nên sẽ không già à? Suy cho cùng chẳng phải mọi người đều đến từ một nơi và có cùng đích đến sao? Thứ đồng hành cùng chúng ta cùng lắm chỉ là chút linh tính, những thứ bên ngoài này có gì mà quan trọng?"
A…
Trong nháy mắt, Sùng Văn Đế như thăng hoa.
Hắn không ngờ một tiểu nữ lại có hiểu biết sâu sắc như vậy.
Hắn nhìn về phía Tập Hồng Nhụy với vẻ: Đây thật sự là bảo bối của hắn!
Hắn đau lòng tiến đến ôm lấy nàng rồi liên tục nói: "Ta sai rồi, là Hoàng lão gia sai rồi. Sau này ta sẽ không nghi ngờ ngươi nữa được không?"
Tập Hồng Nhụy lại òa khóc, vốn dĩ là không thể ngừng được.
Không biết bao lâu sau, hắn dùng hết mọi cách mới có thể dỗ được nàng.
Tập Hồng Nhụy thút thít nhìn hắn chằm chằm: "Vậy ba ngày sau ta còn bị gả không?"
Sùng Văn Đế: "Chuyện này..."
Tập Hồng Nhụy thấy vậy thì lập tức muốn nhốn nháo, Sùng Văn Đế vội vàng dỗ nàng.
"Ngươi đừng tức giận! Đừng tức giận! Đương nhiên ta sẽ không gả ngươi thật rồi!"
Tập Hồng Nhụy ngước mắt lên: "Vậy ngài có ý gì?"
"Ôi..." Sùng Văn Đế ôm nàng vào lòng rồi lắc lư: "Không phải chỉ là một màn kịch sao?..."
"Kịch?" Đương nhiên Tập Hồng Nhụy vẫn không tin.
Sùng Văn Đế thấy vẻ mặt tức giận của nàng thì nhịn không được mà bật cười: "Đúng, là diễn."
Bùi Tam đã thích [Loan Phượng Lầm] như vậy thì cứ để cho hắn ta hát đi.
Hắn cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tập Hồng Nhụy thì nhịn không được mà bật cười, sau đó đưa tay véo chóp mũi nàng: "Một màn kịch hay đấy!"

Bình Luận (0)
Comment