Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế

Chương 30

Sau khi có được thứ mình muốn, Bùi Tam vui mừng đến mức muốn bay lên nhưng hắn ta không để lộ mánh khóe, ai cũng không biết hắn ta đã nhìn ra thân phận của Hoàng đế. Ngay cả hắn ta cũng phải mau quên đi thì màn kịch này mới có thể thành công mỹ mãn.
Thế là Bùi Tam đóng vai một người ăn năn, khuôn mặt vừa tiều tụy lại thâm tình nhìn về phía Tần Hành Triều: "Ta có thể gặp Hồng Nhi một lần không? Giữa bọn ta có rất nhiều hiểu lầm, ta muốn giải thích cho nàng nghe trước khi thành thân, ta không muốn để nàng vẫn oán hận ta như thế…"
Tần Hành Triều im lặng, hắn ta cũng là nam nhân, không cần phải diễn dáng vẻ này trước mặt hắn ta.
Thế nhưng Bùi Tam đã diễn hăng say như vậy thì Tần Hành Triều cũng bình tĩnh phối hợp: "Hồng cô nương vẫn còn tình cảm với ngươi, chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi. So với chuyện này thì chẳng phải chuyện hôn lễ vào ba ngày sao quan trọng hơn sao? Lão gia bọn ta rất xem trọng Hồng cô nương, cũng không mong Hồng cô nương xuất giá cho một cách tồi tàn."
Bùi Tam lập tức mở to mắt: "Đúng đúng đúng! Huynh đài nói rất đúng, ta sẽ đi chuẩn bị, nhất định phải làm cho nàng một hôn lễ long trọng!"
"Ừm." Tần Hành Triều gật đầu rồi lui vào cửa, để tôi tớ đóng cửa lại.
Nhìn thấy khuôn mặt thản nhiên của Tần Hành Triều dần biến mất sau cánh cửa, Bùi Tam siết chặt nắm đấm, ánh mắt u ám.
Có gì đặc biệt hơn người chứ? Chỉ là hắn ta không có cơ hội thôi. Nếu có, hắn ta nhất định sẽ leo cao hơn Tần Hành Triều!
Hắn ta quay đầu nhanh bước đi về, trái tim thật sự muốn nhảy ra ngoài.
Hắn ta vô thức ngâm nga điệu hát dân gian nhưng lại không hề nhận ra.
Trí tưởng tượng của hắn ta càng lúc càng phong phú khiến hắn ta muốn nhảy cẫng lên, mỗi lần tưởng tượng đều khiến cho hắn ta bật cười thành tiếng.
Khi hắn ta chìm đắm trong trí tưởng tượng đẹp đẽ, càng cười càng lớn, càng chạy càng nhanh thì trong đầu hiện lên điều gì đó khiến hắn ta khựng lại.
Chạy nhanh khiến hơi thở dồn dập, tim đập loạn nhịp. Hắn ta cố gắng điều chỉnh lại hơi thở rồi chậm rãi nhớ đến một vấn đề phiền phức: Nên giải quyết Ngưng Mộng thế nào? 
Mấy ngày nay, "bạch nguyệt quang" ngày xưa thật sự giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính chặt không buông.
Có thái tử phi làm chỗ dựa cho nàng ta khiến hắn ta càng bực bội hơn.
Bùi Tam cảm thấy khó thở. Tiện nhân kia tưởng chỉ cần ép hắn ta cưới nàng ta thì hắn ta sẽ thích nàng ta sao?
Càng nghĩ càng tức giận nhưng cuối cùng hắn ta cũng nghĩ ra cách giải quyết.
Ngưng Mộng có thái tử phi, không phải hắn ta có thái tử gia sao?
Hắn ta sẽ đi tìm thái tử gia cầu xin thương tình!
...
Nhắc đến Tập Hồng Nhụy, khó khăn lắm Ninh Lan mới nhớ ra.
Nói về chuyện này, gần đây hắn bị biểu muội chèn ép từng bước cũng do nàng ban tặng.
Nhưng mà hắn cũng không có ý định so đo với một nô tỳ. Điều làm cho hắn lo nhất chính là Đức Nhân ở trong cung đột nhiên lạnh nhạt với hắn.
Hắn không rõ là do mình vô ý đắc tội hắn ta hay là do người hắn đưa qua làm việc không tốt, hoặc là do lão già kia đưa ra điều kiện cao hơn.
Vừa nhắc đến tiền thì lại không thể không nhắc để Chử quốc công, chẳng lẽ thật sự phải nạp biểu muội làm thiếp sao?
Hắn chuyển động xe lăn. Phải nói là cái xe lăn do thái tử phi làm thật sự rất tiện. Có đôi khi phu nhân của hắn là một người có năng lực ngoài sức tưởng tượng.
Một bên là phu nhân, một bên là biểu muội, hắn đều không đành lòng tổn thương ai cả.
Hắn im lặng nghe Bùi Tam nói. Chờ hắn ta nói xong, hắn mỉm cười nhìn qua: "Ngươi tài thật! Thế mà lại để cho hai nha hoàn bên cạnh thái tử phi đánh nhau vì tranh ngươi."
Nếu như là thường ngày thì có thể Bùi Tam sẽ kiêu ngạo nhưng bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết phiền phức. Thế là hắn ta lập tức dập đầu cầu xin: "Thái tử gia đừng giễu cợt tiểu nhân! Trong lòng tiểu nhân chỉ có Hồng Nhụy, xin thái tử gia nể tình nghĩa từ nhỏ mà khuyên nhủ thái tử phi giúp tiểu nhân!"
Ninh Lan bật cười lắc đầu: "Ngươi thật sự làm khó ta rồi. Chuyện phu thê của các ngươi sao lại muốn khiến cho phu thê ta bất hòa chứ?"
Bùi Tam Lập lúc cuống quýt dập đầu, cầu xin hắn giúp mình một tay.
Ninh Lan nhìn hắn ta một cái, dường như bị hắn ta cầu xin đến mức thấy phiền nên phất tay nói: "Thôi thôi thôi, ta giúp ngươi lần này. Đẩy ta qua phủ thái tử phi một chuyến đi!"
Bùi Tam lập tức vui ra mặt, liên tục quỳ tạ đại ân đại đức của hắn.
Lâm Oản bị bọn hắn nhắc tới đang xem sổ sách.
Vậy mà lợi nhuận tháng này vẫn không bằng thời điểm Tập Hồng Nhụy còn ở đây.
Nội tâm cô ta không thoải mái nhưng thấy dáng vẻ thất thần của Ngưng Mộng, cô ta lại không nỡ trách cứ.
Dù sao một nữ nhân trải qua chuyện không hay như vậy thì chắc chắn tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng.
Lâm Oản nhìn Ngưng Mộng một cái rồi cất giọng an ủi nhẹ nhàng hiếm có: "Thiên hạ này nhiều nam nhân như vậy, sao ngươi cứ phải treo cổ lên ngọn cây Bùi Tam này chứ?"
Ngưng Mộng nghe cô ta hỏi thì chán nản cúi đầu rũ mắt.
Thái tử phi nói nghe nhẹ nhàng thật.
Cô ta xuất thân danh môn, không cần lo cơm ăn áo mặc nên cho rằng người khác cũng giống như cô ta. Còn nàng ta năm nay đã hai mươi sáu, nếu không gả đi thì nửa đời sau biết sống như thế nào?
Nếu cô ta thật sự từ bi thì cho nàng ta một căn nhà đi, còn nếu không thể thì hãy gả nàng ta đi một cách tử tế!
Bây giờ trong phủ này, ngoài Bùi Tam thì còn ai tốt hơn hắn ta đâu chứ?
Chẳng lẽ nàng ta phải tiếp tục đợi, đợi đến khi bị gả ra ngoài không biết rơi vào tay ai sao?
Ngưng Mộng bực bội nhưng không dám thể hiện trước mặt Lâm Oản mà chỉ cúi đầu, buồn bã nói: "Thái tử phi, chuyện tình cảm nào có thể nói rõ ràng chứ!"
Lâm Oản im lặng, cô ta không ngờ Ngưng Mộng đoan trang thận trọng lại là người yêu đương mù quáng.
Cô ta ngẫm nghĩ, nếu không thì đi thương lượng với thái tử vậy.
Là một nữ tử hiện đại, cô ta không muốn dựa dẫm vào trượng phu như nữ tử cổ đại nhưng chuyện này liên quan đến gã sai vặt của hắn, có lẽ vẫn phải tìm hắn nói chuyện.
Thế là Lâm Oản an ủi nàng ta: "Ngươi đừng lo! Nếu có thời gian ta sẽ đi tìm thái tử gia nói chuyện của các ngươi."
Ngưng Mộng nghe vậy thì lập tức vui mình: "Tạ ơn thái tử phi! Sau này nô tỳ nhất định sẽ là trâu làm ngựa báo đáp người!"
Nhưng Lâm Oản còn chưa kịp cười an ủi nàng ta thì Ninh Lan đã tiến vào. Hắn không thể làm gì khác ngoài việc thở dài một tiếng: "Phu nhân không cần tìm, ta tới rồi."
Lâm Oản và Ngưng Mộng kinh ngạc, không ngờ hắn lại đột ngột tới đây nên vội vàng nghênh đón hắn vào.
Bùi Tam theo sau hắn nhìn Ngưng Mộng một cái khiến tim Ngưng Mộng hẫng một nhịp.
Quả nhiên nói chưa được mấy câu, Lâm Oản đã bại trận.
Ninh Lan hiền hòa nhìn cô ta: "Tôi tớ cũng có suy nghĩ của mình, không phải chúng ta là chủ tử thì cũng nên suy nghĩ vì bọn hắn sao? A Oản, nàng vẫn luôn là cô nương khéo hiểu lòng người, nàng nhất định sẽ không chuyên quyền độc đoán như thế đúng không?"
Lâm Oản lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, lúc này cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Đúng vậy, cô ta là người hiện đại, sao có thể làm nhưng chuyện như ép duyên chứ? Vậy mà tư tưởng còn không bằng cổ nhân.
Ánh mắt Lâm Oản nhìn về phía Ninh Lan có hơi chột dạ nhưng cô ta lập tức ý thức được, có phải vừa rồi hắn gọi cô ta là "A Oản" không?
Gương mặt của Ninh Lan tuấn tú đến mức khiến người ta không thể tượng tưởng nổi, giống như là sông núi được miêu tả trong thơ cổ. Hắn nhẹ nhàng mà sâu sắc khiến cho nữ tử nhìn mà cũng thấy tự ti mặc cảm.
Lại thêm kiến thức uyên bác, tính cách dịu dàng, cảm xúc ổn định, tư tưởng cũng vượt xa thời đại khiến Lâm Oản sinh ra cảm giác ngưỡng mộ như núi cao, hy vọng xa vời.
Rụt rè trước mặt hắn khiến Lâm Oản vô cùng xấu hổ, cô ta lập tức biết sai mà sửa: "Vậy cứ nghe theo lời của thái tử gia đi!"
Ninh Lan nghe vậy thì ánh mắt tràn ngập sự khen ngợi mà vỗ vỗ tay cô ta.
Lâm Oản lại giống như bị bỏng mà hơi co lòng bàn tay lại.
Mặc dù gả là gả nhưng thật ra cô ta cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để hoàn toàn tiếp nhận một nam nhân, hoàn toàn xem hắn là trượng phu cho dù hắn là một nam tử ưu tú đến đâu.
Ninh Lan cảm nhận được nội tâm của cô ta không ổn định thì cũng không nói gì nữa mà chỉ quan tâm thu tay lại, dịu dàng thông cảm cho cô ta.
Lâm Oản cảm nhận được sự tôn trọng của nam nhân đến từ cổ đại này đã vượt xa tưởng tượng của mình thì cả cơ thể và trái tim đều cảm thấy ấm áp.
Ngưng Mộng nhìn thấy mọi chuyện đi đến nước này thì lòng bắt đầu lạnh lẽo.
Ninh Lan lại không phớt lờ nàng ta mà quay lại thở dài: "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Nếu Bùi Tam đã thích người khác thì ta cũng không thể ép buộc hắn được, ngươi có thể thông cảm cho lời hôm nay của ta không?"
Ngưng Mộng ngẩng đầu với đôi mắt đẫm lệ. Đương nhiên là nàng ta có thể thông cảm cho thái tử gia rồi.
Nhưng thái tử phi thật sự là một người không đáng tin cậy. Nàng ta nên làm gì bây giờ?
Trong những người ở đây, người có thể cười được e là chỉ có Bùi Tam.
Hắn ta vui mừng khấu ta đại ân thái tử gia, thái tử phi thành toàn. Sau đó hắn ta ngẩng đầu với đôi mắt sáng rực: "Thái tử gia, ngày tiểu nhân thành hôn, ngài có thể hạ cố đến dự được không?"
Ninh Lan nhìn hắn ta một cái rồi cười khẽ: "Đương nhiên. Ngươi thành hôn cũng không phải là chuyện nhỏ. Phu nhân, chi từ sổ sách của ta một trăm lượng bạc để hắn có thể thành gia long trọng."
Bùi Tam nghe vậy thì cảm động đến mức muốn khóc.
Hắn ta nghĩ đến ngày thành ta thành hôn, Hoàng đế thì đưa thân, thái tử thì nghênh thân, hẳn là rất vinh quang!
Có lẽ không chỉ nổi danh khắp kinh thành mà còn lưu truyền sang đời sau!
Thái tử gia, tiểu nhân cho ngài một giai thoại như vậy thì cũng đã không phụ lòng thái tử gia dành cho tiểu nhân!

Sau khi mọi chuyện đều sẵn sàng, Bùi Tam vui vẻ quay về chuẩn bị hôn sự.
Bùi mẫu nhìn thấy từng rương lễ vật ban thưởng được mang vào sân thì vui mừng đến mức suýt rụng hết răng. Bà vừa thiên ân vạn tạ đại ân của thái tử gia vừa nắm chặt tay của Bùi Tam: "Thái tử gia đồng ý hôn sự của con và Ngưng Mộng rồi sao?"
Nụ cười trên mặt Bùi Tam dần biến mất nhưng nghĩ đến việc mẫu thân ghét Tập Hồng Nhụy như vậy, nếu biết đó là nàng thì chắc chắn bà sẽ làm loạn nên hắn ta chỉ đáp qua loa: "Vâng."
Dù sao chờ đến khi tân nương vào cửa, Hoàng đế lộ diện thì chắc chắn mẫu thân sẽ không nói gì, thậm chí sẽ còn lén vui mừng.
Bùi mẫu nghe vậy thì càng vui vẻ hơn. Từ nay về sau con trai của bà là người bên cạnh thái tử gia, còn con dâu của bà cũng là người bên cạnh thái tử phi. Nhà của bọn họ có rất nhiều hi vọng!
Mà Ngưng Mộng là một cô nương lớn tuổi, gả cho con bà cũng coi như là trèo cao nên sau khi gả đến, bà cũng có cách quản nàng ta. Như thế tốt hơn kẻ rẻ tiền Tập Hồng Nhụy kia nhiều!
Nghe nói kẻ rẻ tiền kia bị người khác mua rồi nhỉ?
Ha ha ha, cười chết mất. Người nào trải sự đời rồi mà muốn nàng, không phải là làm tiểu thiếp cho lão già nào đó rồi nhỉ?
Bùi mẫu vui vẻ nghĩ đến chuyện xảy ra với Tập Hồng Nhụy. Nàng như thế vừa thấy đã biết không thể sinh con, qua mấy năm nữa lão già đó chết thì chắc chắn nàng sẽ bị đại phòng xét xác, ha ha ha!
Bùi Tam thấy Bùi mẫu đắc ý thì cũng yên tâm mà không hỏi gì.
Sau khi thu xếp xong bên này, Bùi Tam lại nhớ tới Tập Hồng Nhụy bên kia nên quay đầu nói với Bùi Mẫu: "Mẫu thân, người ở lại xem cái này giúp con, con đi sang bên kia thăm nàng!"
Bùi mẫu nghe vậy thì lập tức vui vẻ xua tay: "Đi đi, đi đi!"
Sau khi Bùi Tam đi, Bùi mẫu đứng trong sân lớn tiếng đếm lễ vật ban thưởng mà thái tử gia đưa tới khiến cho hàng xóm đều đến vây xem.
Bùi mẫu nhìn thấy ánh mắt ghen tị của đám người thì vô cùng hài lòng.
Lúc này lại có tiếng cười nhạo không đúng lúc truyền đến, ngươi hơi lạ mắt đó nhìn bà ta bằng ánh mắt chế giễu: "Nhiều đồ như vậy, không hổ là lệnh lang quỳ bên đường cả đêm, tìm được một nàng dâu tốt lắm."
Bùi mẫu sừng sờ quay đầu nhìn về phía hắn ta rồi tức giận mắng: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Đây là do con trai ta được thái tử gia ban hôn cho!"
Người nọ lại phỉ nhổ rồi châm chọc nói: "Cái gì mà thái tử gia ban hôn? Rõ ràng là con trai ngươi quỳ bên ngoài cầu xin tiểu thiếp của Hoàng viên ngoại. Ầm ĩ một trận lớn như thế, ai đi ngang qua mà không nhìn thấy…"
Bất kể mấy người khác có tin hay không nhưng sau khi nghe vậy thì lập tức hỏi tới tấp như ruồi ngửi được mùi.
Người kia lập tức kể lại dáng vẻ Bùi Tam quỳ cầu xin ở ngoài phủ Hoàng viên ngoài, thậm chí còn thêm mắm dặm muối.
"Nghe nói hắn và tiểu thiếp của Hoàng viên ngoại từng là nhân tình. Lúc ấy nàng bị người ta đuổi đi, bây giờ được bước vào danh gia vọng tộc mà nàng còn muốn quay về. Các ngươi nói xem có nực cười không chứ?"
"Ta thấy chắc là hồi môn của Hoàng lão gia người ta rồi. Ha ha ha!"
Những người khác lập tức hả giận mà cười ồ lên. Để ngươi thể hiện góc độ hôi thối rồi, hóa ra chỉ là cưới tiểu thiếp nhà người ta thôi!
Bùi mẫu tức giận đến mức xanh mặt. Từng là nhân tình? Chẳng lẽ là…
Nghe vậy, bà không hề để ý tới gì cả mà lập tức đi về phía phủ thái tử.
Lúc bà đang chạy tới thì Ngưng Mộng cũng đang đi về phía này.
Thái tử gia nói hắn không thể ép buộc nhưng lại có một người có thể ép buộc.
Hôn nhân đại sự, lệnh của phụ mẫu, lời của bà mối.
Bùi mẫu ép buộc thì ai dám phản kháng?
...
Bùi Tam lại đến ngoài cửa "Hoàng phủ" cầu xin, cuối cùng người bên trong cũng đồng ý để hắn gặp Tập Hồng Nhụy trước ngày thành hôn một lần.
Hai người cách giàn trồng hoa, nhìn nhau từ xa.
Bùi Tam ngây ngốc nhìn sang bên kia giống như muốn chắp vá bóng dáng của người đối diện thông qua những bóng hoa lay động.
Một hồi lâu hắn ta mới cúi đầu, cất giọng khe khẽ nhưng lại trịnh trọng: "Hồng Nhi, nàng yên tâm đi! Tất cả những chuyện trước kia đều do ta sai. Cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng."
Ban đầu Tập Hồng Nhụy đứng ở phía đối diện đang dùng quạt che khuất mặt, hứng thú nghe xem tên này có thể đánh rắm thế nào.
Song khi nàng nghe thấy câu này thì vẫn siết chặt cán quạt, hất cằm lên…
Đồ ngu xuẩn thối tha! Nhưng ta ghét ngươi!!!
Mà dường như nam nhân cao quý đều không nhận ra điều đó.
Bọn hắn chỉ cảm thấy, làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng như tha thứ cho một nữ nhân có thể đã mất đi trong sạch thật sự quá thâm tình, quá vĩ đại! Nữ nhân nào nghe mà không cảm động muốn chết chứ!
Tên chó tạp chủng nhà ngươi còn không ra chó tạp chủng, không để ngươi hoàn toàn biến thành một đống phân chó thì ngươi cũng không biết ngươi là đống phân chó như thế nào!
Thế là hôn lễ vào ba ngày sau đến một cách suôn sẻ.
Tập Hồng Nhụy lên kiệu với đuôi mắt ửng đỏ nhưng trong mắt lại không hề có nước mắt, nàng chỉ tức giận nhìn Sùng Văn Đế.
"Đại quan nhân muốn nô tỳ gả thì nô tỳ sẽ không hai lời nhưng nô tỳ cũng mang cây kéo này theo bên người. Nếu như đại quan nhân phụ ta thì ta sẽ dùng cây kéo này nhuộm đỏ tân phòng, chỉ mong sau này đại quan nhân nhìn thấy màu đỏ thì sẽ nhớ đến nô tỳ!"
"Ai!" Sùng Văn Đế vội vàng muốn giành lại kéo nhưng ánh mắt Tập Hồng Nhụy sáng rực, không chịu nhượng bộ.
Nhìn thấy gương mặt kiên quyết và mạnh mẽ của nàng, Sùng Văn Đế đau lòng nhưng lại cảm nhận được một niềm vui khó tả.
Hắn duỗi tay ra nắm lấy vai nàng, trịnh trọng nói: "Hồng Nhi yên tâm, Hoàng lão gia không chỉ tới như đã hẹn mà còn mang cho ngươi một bất ngờ không thể tượng tưởng được."
Cuối cùng Tập Hồng Nhụy cũng không kiềm chế được mà đỏ mắt. Sau đó nàng buông rèm châu trên trán xuống rồi giơ quạt lông màu xanh lên che mặt.
Sùng Văn Đế đưa mắt nhìn Tập Hồng Nhụy nhấc váy, quay đầu bước lên kiệu thì trái tim muôn vàn không nỡ, vàn vạn không đành.
Vẫn là Đức Nhân bên cạnh nhắc nhở nên hắn mới lấy lại tinh thần.
Đưa mắt nhìn kiệu hoa đi xa, cảm xúc trên mặt hắn lập tức biến mất sạch sẽ.
Gương mặt hắn trở nên nặng nề, ánh mắt u áp. Hắn cất giọng lạnh lùng nói: "Người đâu, mang nghi trượng của trẫm đến đây!"

Bình Luận (0)
Comment