Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 47 - Rời Đi Hogwarts

Arthur Weasley tuy chảy nước mắt nhưng vẫn hướng Dumbledore và Trần Lâm nói. “ Cám ơn giáo sư, Trần Lâm giáo sư”

“ Bốp … Bốp”

Percy Weasley đứng ở đầu giường, bỗng nhiên tự giáng cho mình hai cái bạt tay rất mạnh đến nổi chảy máu miệng.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Percy khi thấy một màn này.

“ Ta là anh trai của Ginny nhưng lại không quan tâm đến con bé, nếu sớm phát hiện con bé bị quyển nhật ký của Riddle thao túng ta đã có thể báo cho các vị giáo sư, ta đã sai … anh xin lỗi em Ginny” Percy nói mà nước mắt chảy ròng.

Bà Weasley tiến đến ôm chặt lấy Percy, nước mắt chảy thành dòng trên má. “Ôi Percy của mẹ”

“Bốp … Bốp”

George và Fred đứng bên cạnh cũng tự giáng cho mình hai cái bạt tay.

“ Các con thôi đi” Arthur Weasley lớn tiếng nói, vang vọng cả phòng y tế.

“ Percy nói đúng, chúng ta chỉ lo phát minh trò chơi của riêng mình, suốt ngày không quan tâm đên Ginny, để cho con bé đơn độc một mình … chúng ta đã sai” George nói, Fred cũng gật đầu theo.

Ron nghẹn ngào nói: “Chúng con chỉ lo tìm kiếm tung tích người thừa kế Slytherin, quả thật không để tâm đến biến hóa của Ginny, con có lỗi”

Harry và Hermione đứng bên cạnh cũng đã khóc sung mắt.

Trần Lâm, Dumbledore, McGonagall, các vị giáo sư đều không dám lên tiếng quấy rối gia đình Weasley đang đau thương.

Một lúc sau, Dumbledore mới lên tiếng nói.

“ Gia đình đừng quá thương tâm, Ginny còn có thể cứu được … đây là giáo sư Trần Lâm đã xác nhận với ta, không phải nói mò”

Tất cả mọi người lúc này đều quay sang nhìn Trần Lâm chằm chằm, ánh mắt đầy mong chờ.

“ Mọi người bình tĩnh, ta quả thật có cách cứu bé Ginny tỉnh lại … nhưng ta phải đi tìm các thành phần chữa trị, thời gian ít nhất là một năm … trong thời gian này Ginny cứ nằm tại đây, có cô Pomfrey chăm sóc, Ginny sẽ không có vấn đề gì” Trần Lâm nhìn Arthur và Molly Weasley ôn tồn nói.

Arthur Weasley nắm lấy tay Trần Lâm, không giấu nổi vẻ kích động nói.

“ Trần Lâm giáo sư, Ginny trông cậy vào cậu … cả gia đình ta thành thật biết ơn cậu”

Bà Weasley cũng nắm tay Trần Lâm nói.

“ Trần Lâm giáo sư, xin cậu cứu Ginny của chúng tôi, bất cứ giá gì chúng tôi cũng chịu … tôi đội ơn cậu rất nhiều”

“Cám ơn Trần Lâm giáo sư” tất cả thành viên nhà Weasley lúc này đều cúi đầu đồng thanh nói.

Trần Lâm gật đầu. “ Ta sẽ tận lực”

Mấy ngày sau, sự tình Ginny bị bất tỉnh đã lan truyền khắp trường Hogwarts. Dumbledore cũng bị Lucius Malfoy và Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật Cornelius Fudge tìm đến gây rắc rối, nhưng đó không phải là chuyện Trần Lâm quan tâm.

Hắn vẫn hàng ngày lên lớp, dạy bảo học sinh bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, mỗi tuần vẫn tập hợp thành viên Câu Lạc Bộ để tập luyện đấu tay đôi, nhưng, đã hứa với gia đình Weasley chuyện cứu tỉnh Ginny, Trần Lâm tuyệt không thể không để ý đến.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, học kỳ hai an bình ở Hogwarts cũng đã kết thúc, Harry bịn rịn chia tay Ron và Hermione để lên tàu trở lại nhà dì dượng, đây là điều thằng bé không thích nhất nhưng vẫn phải chấp nhận.

Trong mấy tháng qua, Trần Lâm đã mượn từ Dumbledore nón phân loại và bảo kiếm Gryffindor, thành công tách ra ba sợi khí vận từ ba món cổ vật này.

Tuy nhiên bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để hắn giải phong ấn viên đá Linh hồn trên bàn tay, hắn cảm nhận được, lần này muốn giải phong ấn viên đá Linh hồn, phải cần ít nhất ba mươi sợi khí vận. Cổ vật ở Hogwarts đã xa xa không đủ hắn dùng, hắn phải đi tìm cổ vật ở khắp nơi trên thế giới.

Tạm từ chức giáo sư bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Trần Lâm xách theo vali, một thân một mình rời Hogwarts, bước đi trên con đường tìm kiếm cổ vật.

Harry lúc này đang hì hục dùng bút lông ghi chép trên cuộn da dê, hắn cố gắng ghi một cách thật nhẹ nhàng để không đánh thức ba người nhà Dursley, bởi vì nếu hắn bị phát hiện đang làm bài tập lúc giữa đêm như thế này thế nào hắn cũng bị tống xuống căn phòng ở gầm cầu thang.

Nghỉ hè đã được mấy tuần rồi nhưng Harry vẫn chưa nhận được lá thư nào từ Ron và Hermione, làm cho hắn trong lòng nóng như lửa đốt.

Mặt trăng sáng rực chiếu vào trong phòng, Harry nhìn lên mặt trăng thì thấy ba thân ảnh chim cú đang nhanh chóng bay về vị trí của hắn. Hai con chim cú đang đỡ giúp một con chim cú khác vì con chim này mang theo một cái hộp khá to tướng.

Ba con chim cú cuối cùng cũng đáp xuống, Harry kiểm tra mấy món đồ thì lòng vui khấp khởi, đây là những thứ hắn mong chờ nhất từ mùa hè đến giờ. Đó là thư và quà sinh nhật của Ron, Hermione và còn có của bác Hagird nữa.

Xem qua mấy lá thư, Harry đã biết căn bản tình hình hiện tại của những người bạn. Cả gia đình Ron đều đang tập trung tại trường Hogwarts, anh William và anh Charlie đều đã về và cùng với gia đình chăm sóc Ginny tại trường, chú Arthur may mắn trúng giải độc đắc từ Nhật Báo Tiên Tri nhưng cả gia đình Ron đang chờ Ginny tỉnh lại để đi du lịch ở Ai Cập.

Hermione thì đi đến nhà ngoại cùng cha mẹ, đây chính là đề nghị của cô nàng.

Bác Hagrid đã được giải oan và trở thành giáo viên bộ môn chăm sóc sinh vật huyền bí do giáo sư Silvanus Kettleburn đã về hưu.

Ngoài ra, theo lời Ron nói, giáo sư Trần Lâm đã tạm từ chức giáo sư bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám để lên đường đi tìm cách cứu chữa cho Ginny. Năm học mới có thể giáo sư Trần Lâm sẽ không dạy mà thay bằng vị giáo sư khác.

Harry bất giác lấy ra từ trong túi con hạc giấy, lẩm bẩm nói. “Giáo sư, ngài nhất định có thể cứu được Ginny, ta chờ ngài trở về Hogwarts”

Harry hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, lần mò sang hộp quà to tướng của bác Hagrid, hắn chậm rãi mở ra.

“ Để xem quyển sách quái vật của bác Hagrid như thế nào”

“ Ui đau … không …”

“Rầm”

“Thôi rồi …”

Tại pháo đài trắng trên một hòn đảo giữa biển Bắc.

Trong một căn phòng giam tối đen như mực, một người đàn ông đầu tóc bù xù, thân hình gầy cồm đang ngồi đó, lưng dựa vào tường, ánh mắt nhìn trên trần phòng giam, ở phía ngoài phòng giam có hàng trăm sinh vật cao lớn đang lơ lửng trên không trung, đó là những sinh vật cao khoảng 3 mét, mình khoác áo choàng đen rách rưới, cơ thể của chúng xám xịt và mục nát, trông giống như một cái xác đang phân hủy, hai cái hốc mắt trống rỗng, cái miệng như một cái hố đen dường như có thể hút được cảm xúc của người khác.

Ở những phòng giam kế bên, chốc chốc lại phát ra những tràng cười điên dại hoặc là gào rú thê thảm nhưng những sinh vật đang lượn qua lượn lại bên trên dường như không hề nghe thấy.

Khác hẳn với những phòng giam điên cuồng kia, người đàn ông đầu tóc bù xù chỉ lặng lẽ lắc đầu thở dài, lẩm lẩm nói.

“Harry … con giờ này thế nào ?”

“ Tính ra con cũng đã mười ba tuổi rồi … người làm cha đỡ đầu như ta thật không xứng chức mà … chúc mừng sinh nhật, con trai của ta … Harry”

Những sinh vật mặc áo choàng đen, dường như nhận thấy cảm xúc chập chờn của người đàn ông, cả đám bu lại trước song sắt, cái miệng như cái hố đen hút lấy hút để.

“ Lũ đê tiện các ngươi, cút đi cho ta” người đàn ông hét lên điên dại, ánh mắt đỏ ngầu dường như nhớ lại thứ gì kinh khủng lắm.

Một lúc sau, thấy người đàn ông nằm sấp trên sàn không nhúc nhích, đám sinh vật mặc áo choàng đen lặng lẽ lượn đi.

Người đàn ông run run, cử động lấy thân hình gầy còm từ từ ngồi dậy.

“ Ha ha ha … là ta hại hai vợ chồng bọn họ”

“ Do ta quá tin tưởng tên khốn đó … là do ta … ha ha ha”

Người đàn ông bắt đầu phát ra những tràn cười điên dại.

Bỗng nhiên, trước mặt người đàn ông một cái bóng màu đen xuất hiện.

Người đàn ông dừng lại gào thét, nhìn cái bóng đen đang lắc lư trước mặt nhàn nhạt nói. “Mày là thứ gì ?”

Cái bóng đen lắc lư một hồi sau đó dừng lại, một thanh âm the thé cất lên.

“Sirius Black, mày là thằng ngu … Peter Pettigrew vẫn chưa chết … đang đội lốt chuột làm thú cưng của Ron Weasley … hắn đang tìm cách làm hại Harry bé nhỏ … mau biến thành thú … trốn khỏi đây … ha ha ha”

Cái bóng đen cười lên ha hả sau đó chậm rãi biến mất vào bóng đêm, để lại người đàn ông tiếp tục gào rú cười như điên dại.

“ Ta là thằng ngu … ha ha ha … ta là thằng ngu …”

Ngày hôm sau, người đàn ông điên loạn bỗng nhiên biến thân thành một con chó đen, luồn lách theo cống nước ngầm thoát khỏi pháo đài.

Bình Luận (0)
Comment