Thời gian nhanh chóng trôi qua, tính ra Trần Lâm rời Hogwarts đã được sáu tháng mười lăm ngày.
Trong nửa năm qua, Trần Lâm đã đi qua rất nhiều nơi, có thể nói là khắp cả thế giới để truy tìm cổ vật, miễn nơi nào có tin tức của cổ vật, hắn đều có mặt, cố gắng của hắn đã không uổng phí, bởi vì, hắn đã nắm được trong tay ba mươi hai sợi khí vận.
Vào lúc này, Trần Lâm đang bay với tốc độ rất nhanh trong một khu rừng nguyên sinh ở Nam Mỹ. Bóng đen dày đặc dường như không có nghĩa lý gì đối với hắn, hắn vẫn lặng lẽ lướt đi như một cơn gió.
Dựa theo thổ dân tại đây cho biết, sâu trong khu rừng này có một hang động cổ xưa, trong hang động này chứa đầy cổ vật nhưng lại có một con rồng tên Kilgharrah đã sống trên ngàn năm canh giữ. Con rồng này có phép thuật có thể đi thông giữa hai thế giới, vì đến từ thế giới khác nên nó bị thế giới này bài xích và không thể hoạt động quá phạm vi xung quanh động. Cũng vì nguyên nhân này mà mọi người ở thế giới này đa phần không hề biết về sự tồn tại của rồng Kilgharrah.
Trần Lâm bay một hồi thì thấy trước mặt xuất hiện một hang động tối om bị những đám dây leo và bụi cây che lấp. Gạt đám dây leo và bụi cây qua một bên, Trần Lâm từ từ đi vào trong hang động.
Càng vào sâu bên trong hang động càng ngày càng rộng. Đi được một lúc thì hắn bắt đầu nhận thấy được sự có mặt của một sinh vật phát ra nguồn ma lực cực lớn.
“Tên nhân loại khốn kiếp, dám cả gan rình mò trong địa phận của ta”
Một âm thanh bỗng vang lên trong tai của Trần Lâm. Trong nháy mắt, sinh vật ấy đã di chuyển tới trước mặt Trần Lâm và há cái mồm to tướng ra định nuốt chửng hắn. Trần Lâm nhanh chóng nhảy sang một bên né tránh. Lúc này hắn mới nhìn kỹ lại sinh vật này, một con rồng đen có cánh dơi, thân cao hơn 20 mét, chiều dài có tới 50 mét cũng đang hung hăng nhìn hắn.
Trần Lâm bỗng cảm thấy một luồng ý chí đang tấn công kịch liệt vào não hải của mình, nhưng cho dù luồng ý chí này tìm đủ mọi cách cũng không thể xông vào não hải của Trần Lâm được. Rồng Kilgharrah thấy không thể công kích tinh thần Trần Lâm nên điên lên phun ra một trận bão lửa về phía Trần Lâm. Trần Lâm nhanh chóng dịch chuyển ra sau lưng rồng Kilgharrah và bắn ra một lưỡi tầm sét sáng rực. Ngay khi lưỡi tầm sét sắp chạm vào lưng rồng thì xung quanh rồng Kilgharrah xuất hiện một tầng bảo vệ màu lam và lưỡi tầm sét bị đánh bật lại Trần Lâm. Cũng may Trần Lâm đã chuẩn bị trước nên dịch chuyển ra một vị trí khác nếu không đã lãnh ngay đòn của chính mình.
“Ta đã đoán đúng, nó có thể phản hồi tất cả các loại ma thuật” Trần Lâm nhủ thầm.
Rồng Kilgharrah rống lớn một tiếng toàn bộ mặt đất trong hang động bỗng từ từ xụp xuống biến thành một dòng sông dung nham đỏ rực. Trần Lâm thấy thế lập tức thi triển kỹ năng bay vọt lên, đứng lơ lửng trong không trung.
Từ trong dòng sông dung nham trồi lên những cột dung nham khổng lồ hình đầu rồng hướng về phía Trần Lâm cắn tới. Trần Lâm bay lên cao, bàn tay phải xòe rộng, ma lực cuồn cuộn từ từ tỏa ra, trong phút chốc cả hang động đã hoàn toàn đóng băng, ngay cả dòng sông dung nham và những cột dung nham hình đầu rồng cũng bị đóng băng tạo thành một khung cảnh ngoạn mục. Tuy nhiên rồng Kilgharrah do có kỹ năng phản hồi phép thuật nên không bị cấm thuật Đóng băng vạn vật của Trần Lâm ảnh hưởng.
“Ta chưa bao giờ gặp một pháp sư kỳ lạ như ngươi, ngươi tên là gì ?” Rồng Kilgharrah ngạc nhiên nhìn Trần Lâm.
“Ta tên Trần Lâm, ta cũng chưa từng thấy một con rồng nào lạ như ngươi” Trần Lâm cười cười nói.
“Pháp sư nhân loại, ngươi tuy tài phép nhưng không thể làm ảnh hưởng đến ta thì ngươi đánh như thế nào đây” Rồng Kilgharrah vẫn tiếp tục tấn công Trần Lâm bằng một trận bão lửa cực mạnh. Trần Lâm lại dịch chuyển đến một vị trí khác.
“Thật vậy sao” Trần Lâm gọi ra từ không trung hàng trăm sợi xích quấn lấy rồng Kilgharrah. Rồng Kilgharrah cho dù tìm đủ mọi cách để tránh né hay phun lửa nhưng những sợi dây xích cứ tìm đến và quấn chặt lấy.
“Ta quên nói cho ngươi biết những sợi xích này có tính kháng lửa” Trần Lâm vừa nói vừa dịch chuyển tức thời ra sau lưng rồng Kilgharrah và gọi ra từ không trung hàng ngàn thanh kiếm sáng óng ánh. Hàng ngàn thanh kiếm lần lượt bay như tia chớp đâm vào trên lưng rồng Kilgharrah, tầng bảo vệ màu lam xuất hiện ngăn chặn được vô sô thanh kiếm đâm tới làm bắn ra những đóa hoa lửa đẹp mắt. Nhưng chỉ được một lúc tầng bảo vệ màu lam ảm đạm dần và bắt đầu xuất hiện vết nứt, được thêm một lúc tầng bảo vệ không chịu nổi nữa đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, những thanh kiếm vẫn tiếp tục đâm trên lưng của rồng Kilgharrah, làm cho trên lưng của nó đã bắt đầu xuất hiện từng đám vết thương.
“Ngươi có chịu thua hay không ? Nếu không ta sẽ đâm vào vị trí vảy ngược của ngươi làm cho ngươi chết ngay tức khắc” Trần Lâm âm trầm nói.
Rồng Kilgharrah giật mình đánh thót một cái, hắn không ngờ tên pháp sư này biết cả nhược điểm chí mạng của hắn.
“Ta chịu thua” rồng Kilgharrah cuối đầu nói.
“Ngươi đã chịu thua, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải làm Thông Linh thú cho ta thời gian là 100 năm, ngươi đồng ý không”
Rồng Kilgharrah suy nghĩ một lúc lâu sau đó gật đầu nói “Ta đồng ý”
Trần Lâm lập tức đặt tay lên mi tâm của rồng Kilgharrah, đặt vào một giọt tinh huyết và tinh thần Ấn ký của bản thân.
“Ta đã đặt vào trong đầu ngươi một tinh thần Ấn ký, nếu sau này ngươi làm phản hoặc không nghe lời, ta tùy ý đều có thể cho ngươi chết ngay tức khắc cho dù ngươi có chạy về thế giới của ngươi đi chăng nữa. Ngược lại nếu ngươi làm tròn nhiệm vụ thì sẽ có không ít chỗ tốt ”
“Thuộc hạ tuân lệnh chủ nhân” rồng Kilgharrah lễ phép nói.
“Được rồi, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Kilghar” Trần Lâm vừa nói vừa chữa trị vết thương trên người rồng Kilgharrah.
“Cám ơn chủ nhân”
“ Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi Kilghar ?” Trần Lâm nghi hoặc hỏi.
Rồng Kilgharrah lễ phép nói: “Thưa chủ nhân đáng kính, thuộc hạ đã gần một vạn tuổi, thuộc hạ mới lánh nạn ở thế giới này khoảng hai ngàn năm trở lại thôi”
“ Hóa ra là vậy … Còn trước đó ngươi ở đâu ?” Trần Lâm nhìn Rồng Kilgharrah cười nói.
“ Haizz … Đương nhiên là thế giới của thuộc hạ, nhưng nơi đó loạn lạc quá … bất đắc dĩ thuộc hạ mới phải ra đi tìm vùng đất mới” Rồng Kilgharrah ra vẻ cảm khái nói.
Trần Lâm gật gật đầu, ôn tồn nói.
“Kilghar, ngươi hiện tại cứ ở đây hoặc đi về thế giới của ngươi cũng được, khi nào có việc ta sẽ triệu hồi ngươi đến. Bởi vì ngươi đã trở thành Thông Linh thú của ta nên lực bài xích của thế giới này đối với ngươi đã giảm bớt, hiện tại ngươi đã có thể ra khỏi hang động này để khám phá xung quanh, tuy nhiên không có lệnh của ta ngươi cũng không được làm loạn trong thế giới này. Tốt nhất là ngươi nên chuyển sang hình dạng là một con cú mèo để tránh bị người khác phát hiện”
“Thuộc hạ tuân lệnh chủ nhân, thuộc hạ cũng muốn thăm thú bên ngoài một chút” rồng Kilgharrah cười cười rồi biến thành một con cú mèo màu đen đậu bên vai Trần Lâm.
Trần Lâm đi sâu vào trong hang động, hắn ngạc nhiên tột độ vì trước mặt hắn là hàng đống châu báu chất cao như núi. Chỉ đảo mắt qua, hắn đã thấy có mấy món vật phẩm có quấn quanh từng sợi khí vận.
“Kilghar, châu báu này của ngươi à ?” Trần Lâm cười hỏi.
Kilgharrah cười hì hì nói. “Thuộc hạ có tích lũy một chút, chủ nhân nếu thấy thích cứ lấy”
“ Đống châu báu này đúng là có vật ta đang tìm” Trần Lâm nhàn nhạt nói.
Hình xăm trên bàn tay lóe sáng, hàng đống châu báu ngay lập tức bay lên, quay vòng thành một cơn lốc, sau đó phân loại ra những cổ vật có quấn quanh sợi khí vận.
Chỉ trong chốc lát, hàng trăm cổ vật có sợi khí vận đã được tìm ra.
Một giờ sau đó, Trần Lâm đã thành công tách ra được hai trăm tám mươi tám sợi khí vận, cộng thêm ba mươi hai sợi có sẵn , hắn đã có tổng cộng ba trăm hai mươi sợi khí vận.
Kilgharrah tuy không biết Trần Lâm đang làm gì nhưng thấy thái độ không giấu được vui mừng của hắn thì biết hắn đã đạt được thứ đang tìm.
Cầm trên tay ba trăm hai mươi sợi khí vận, Trần Lâm mỉm cười nói.
“Tiến hành giải phong ấn thôi”
Hắn nhanh chóng quấn tất cả các sợi khí vận quanh bàn tay phải có hình xăm sáu viên đá vô cực sau đó từ từ giải phong ấn, ban đầu là viên đá Linh Hồn, tiếp đó là viên đá Tâm Trí rồi đến viên đá Thời Gian
Trên bàn tay Trần Lâm, hai hình xăm dần dần sinh động như thật, sáng loáng, bắt mắt, hình xăm màu cam tỏa ra ánh sáng chói mắt sau đó đến hình xăm màu vàng cũng sáng chói theo, cuối cùng hình xăm màu xanh lá cũng bắt đầu lóe sáng.
Đúng lúc này, ở bên ngoài hang động, bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên mây đen vần vũ, hàng loạt tia sét đỏ thẫm đồng loạt đánh xuống mặt đất làm phát sinh những thanh âm đinh tai nhức óc.
Trần Lâm biết Thiên đạo đang cảnh cáo hắn phải dừng ngay việc giải phong ấn nếu không sẽ phát sinh diệt thế trên hành tinh này.
“ Viên đá Linh Hồn và Tâm Trí đã hoàn toàn giải phong ấn nhưng viên đá Thời Gian chỉ mới giải phong ấn một phần nhỏ mà thôi … nhưng như thế cũng đủ rồi, ta cũng nên trở về” Trần Lâm nhàn nhạt nói.
Rồng Kilgharrah cảm nhận được thay đổi của Trần Lâm thì không khỏi giật mình, lúc này Trần Lâm đã sâu không lường được, giống như một cái hố đen, tùy ý có thể thôn phệ lấy hắn.
“ Xem ra lựa chọn của ta là chính xác, dựa vào chủ nhân có thể ta sẽ trả được thù không biết chừng” Rồng Kilgharrah âm thầm nói.