Tại Hogwarts, năm học thứ ba của Harry đã đi được một nửa.
Mùa hè vừa rồi ở gia đình dì dượng Dursley của Harry thực sự trở thành địa ngục khi có sự xuất hiện của cô Marge, em gái ông Dursley. Bằng những lời lẽ thô bỉ, bà ta đã xúc phạm ba mẹ cậu nhóc, khiến cậu bị tổn thương và trong một phút nóng giận, Harry đã làm phép cho bà cô căng phồng lên và khiến bà ta bay đi như một quả bong bóng.
Tức giận, Harry bỏ đi khỏi nhà dì dượng, trong đầu có ý tưởng sẽ đi rút hết tiền trong ngân hàng và sống với cuộc đời như bao tên tội phạm khác.
Tuy nhiên, một khúc ngoặt mới đã rẽ cho Harry khi chuyến Xe đò Hiệp sĩ suýt cán ngang người cậu, cùng con chó đen thui bí ẩn trong bụi rậm xuất hiện khiến cậu sợ chết khiếp.
Trên xe, Harry tình cờ biết được tên tội phạm nguy hiểm là Sirius Black đã đào thoát khỏi ngục giam và đang lẩn trốn. Nhưng cũng may, Harry đã không bị đuổi học vì sử dụng phép thuật ngoài trường học, nguyên nhân là nhờ ông Bộ trưởng Bộ Pháp thuật ra mặt giúp đỡ cậu nhóc.
Harry đã đến Hẻm Xéo và được tá túc trong những ngày trước khi nhập học Hogwarts, thời gian ở đây vui vẻ hơn rất nhiều so với khi cậu ở nhà dì dượng. Tại Hẻm Xéo, Harry gặp lại bạn thân của cậu là Hermione.
Cậu và Hermione rất ngạc nhiên khi được các Thần Sáng của Bộ Pháp Thuật hộ tống đến nhà ga tốc hành. Trên tàu, hai đứa nhóc ngồi cùng toa với giáo sư Remus Lupin, hai đứa nhận ra giáo sư Remus Lupin là giáo sự dạy thế cho giáo sư Trần Lâm trong bộ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.
Hai đứa cùng đám bạn đã lần đầu giáp mặt bọn giám ngục Azkaban – những sinh vật gớm ghiếc mặt áo choàng đen. Lúc này, bọn nhóc còn chưa biết rằng, cả học kỳ tới bọn giám ngục Azkaban sẽ vẫn luôn ve vãn quanh trường Hogwarts.
Tại trường Hogwarts, học sinh năm thứ ba có cơ hội đến làng Hogsmeade để vui chơi và mua sắm. Nhưng do không có người đại diện ký tên nên Harry đã không được các giáo sư cho đi chơi cùng chúng bạn.
Lần đầu tiên vào lễ Hollaween nó đã không được đi, cho nên lần hai vào trước ngày nghỉ lễ giáng sinh, Harry đã quyết ý đi một lần cho dù bị mọi người ngăn cấm.
Dựa theo chỉ dẫn của tấm bản đồ đạo tặc mà George và Fred đã cho, Harry rốt cục đã đi đến được làng Hogsmeade từ lối cửa sập trong hầm chứa đồ của tiệm Công Tước Mật.
Harry nhanh chóng tìm được Ron và Hermione đang mua kẹo ở bên ngoài tiệm, cả ba kéo nhau đi đến quán Ba Cây Chổi Thần để uống bia bơ vì trời đã trở nên rất lạnh.
Cả ba đứa len lỏi đi tới cuối quán, ở đó có một cái bàn hình tròn nhỏ cạnh cửa sổ còn trống.
“ Uống vì Ginny” Hermione giơ ly bia bơ lên nói với Harry và Hermione.
Harry và Ron cũng giơ ly nói theo.
Ron uống ực một hơi, làm bọt bia dính trên chóp mũi đầy tàn nhan.
“ Đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì từ giáo sư Trần Lâm, mẹ tớ càng ngày càng cáu gắt … hôm qua còn không muốn cho tớ đi tới đây nữa, cứ kiểu này tớ … tớ sẽ điên lên mất” Ron ra chiều buồn bã nói.
Bà Weasley vẫn ở lại phòng y tế của Hogwarts để tiện chăm sóc cho Ginny, đây là do cụ Dumbledore đặc cách cho nhà Weasley và cũng được các giáo sư trường đồng ý. Cả mùa hè đến giờ, Ron cùng với George, Fred và bà Weasley chỉ lủi thủi trong Hogwarts không hề đi đâu, riêng ông Arthur cha của Ron thì vẫn phải đi làm ở Bộ Pháp Thuật để nuôi sống gia đình.
Hermione ôm vai Ron, nhẹ giọng nói. “Cậu bình tĩnh đi Ron, tớ tin giáo sư sẽ nhanh chóng trở về, giáo sư không gì là không làm được”
“ Phải Ron, tớ cũng có cảm giác giống vậy” Harry gật đầu nói.
Cánh cửa quán Ba Cây Chổi Thần bất ngờ mở ra, làm cho hàng loạt bông tuyết bay vào, Harry bỗng giật mình khi thấy bước vào trong quán là bốn thân ảnh quen thuộc.
Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đi đầu, bước theo sau là bác Hagrid và một người béo tốt đẫy đà đội nón trái dưa màu xanh vỏ chanh, khoác áo trùm sọc, đó không ai khác chính là Bộ trưởng Pháp Thuật Cornelius Fudge mà Harry gặp hồi hè.
Hermione và Ron cũng hết hồn, hai đứa đều đưa tay kéo Harry trốn dưới bàn. Ron nhanh tay kéo cái cây thông giáng sinh về phía tụi nó để che chắn.
Bà Rosmerta từ bên trong mang ra bốn phần đồ uống để xuống bàn của bốn người.
“Một ly nước suối Gilly nhỏ đây”
“ Của tôi” cô McGonagall gật đầu.
“Bốn xị rượu mật ong hâm nóng đây ạ”
Lão Hagid cười nói: “Cám ơn em Rosmerta”
“Một ly si rô anh đào với sô đa có đá và dù đây”
Giáo sư Flitwick gật đầu cười. “Uhm”
“Và thưa ngài Bộ trưởng, một ly rum pha nước lý, phải không ạ ?”
Ông Fudge cười nói: “Cám ơn Rosmerta xinh đẹp, em ngồi đây trò chuyện với bọn anh cho vui”
Bà Rosmerta biến ra một cái ghế sau đó ngồi xuống nói. “Vậy, Ngài Bộ Trưởng, ngọn gió nào đưa ngài đến đây ?”
Ông Fudge nhìn dáo dác xung quanh sau đó cười cười.
“ Còn chuyện gì nữa Rosmerta, Sirius Black chứ gì … tin tức hắn đột nhập vào Hogwarts không phải em không biết”
“ Em biết chứ, bọn giám ngục rà soát quán của em hai lần rồi, có làm ăn gì được đâu” Rosmerta giọng tức tối.
Ông Fudge cười khổ nói. “Rosmerta à, anh cũng có muốn vậy đâu, nhưng bởi vì an toàn mà thôi … bọn giám ngục cũng đang tố khổ … cụ Dumbledore không cho chúng vào Hogwarts”
“ Đương nhiên rồi ông Bộ Trưởng, làm sao các em học sinh có thể học hành được khi cứ sợ hãi mãi” cô McGonagall lên tiếng nói.
Giáo sư Flitwick gật gật nói.
“ Đúng rồi, đúng rồi”
“ Cái đó cũng vì an toàn của các vị mà thôi” ông Fudge dường như mất hứng.
Bà Rosmerta thở dài nói. “ Thật không thể ngờ một thằng sáng láng như Sirius mà trở nên đổ đốn đến tình trạng này, trước nó với thằng James đến quán của tôi suốt, hai thằng là một cặp thân như anh em vậy … à còn có thằng Peter nhỏ thó và thằng Lupin khờ khạo nữa, bốn thằng là một nhóm ngon lành đó”
“ Ôi trời … Nó tồi tệ khủng khiếp thế nào em còn chưa biết đâu” ông Fudge cười khẩy.
“ Thế nào ?” bà Rosmerta tò mò hỏi.
Ông Fudge lại nhìn dáo dác, làm cho ba đứa nhóm Harry không khỏi hết hồn.
“ Hai vợ chồng thằng James, Lily bị Kẻ mà ai cũng biết truy sát, đương nhiên là vì Harry Potter. Hai vợ chồng được Dumbledore báo trước nên đã đi trốn rất kỹ, còn dùng Bùa Trung Tín nữa, bọn họ cho thằng Sirius Black giữ bí mật vị trí nhà … đáng tiếc thằng Sirius theo Kẻ mà ai cũng biết, nói ra vị trí của hai người”
“ Sirius phản bội họ ?” bà Rosmerta nghi hoặc.
“ Đúng vậy, một thằng trở mặt bẩn thỉu hèn hạ” lão Hagrid gầm lớn.
Cô McGonagall nhắc: “Nhỏ thôi Hagrid”
“ Sau khi gia đình Potter bị giết, tôi đã gặp tên đó lúc mang Harry ra … lúc đó hắn vô cùng sợ hãi, tôi có biết hắn làm phản họ đâu … các vị có biết tôi đã làm gì không, tôi an ủi cái thằng chó đó” Hagrid lại gầm lớn.
“ Làm ơn nói nhỏ thôi anh Hagrid” cô McGonagall nhắc lại.
Ông Fudge lắc đầu nói.
“ Ái chà … chúng tôi không phải là người tìm ra thằng đó, tìm ra hắn là Peter Pettigrew nhỏ thó, một người bạn khác của gia đình Potters … Peter Pettigrew đã tự mình đi tìm Black vì quá đau đớn trước việc Black phản bội, đáng tiếc cậu ta bị Black giết chết cùng với mười mấy Muggle … sau việc đó, Black trở nên điên loạn rồi bị Thần Sáng bắt giữ”
Hai vị giáo sư Hogwarts chỉ lắc đầu thở dài, Hagrid thị tọng ly rượu vào miệng, nuốt ừng ực.
Cánh cửa quán Ba Cây Chổi Thần lại một lần nữa mở ra, một thân ảnh cùng với bông tuyết đi vào quán, đó là một thanh niên châu Á tuấn lãng, mặc áo chùm màu xanh đen.
“ Ồ … Trần Lâm, trò đã trở lại” cô McGonagall nhìn người thanh niên, biểu lộ vui mừng nói.
Giáo sư Flitwick vẫy vẫy tay. “ Chào Lâm, cậu khỏe chứ ?”
Lão Hagrid và ông Fudge cũng tỏ vẻ vui mừng, niềm nở nhìn người thanh niên.
“Ôi ngôi sao sáng của chúng ta đây rồi … Lâm, em uống gì ?” bà Rosmerta duyên dáng nói.
Trần Lâm mỉm cười nhìn năm người đang ngồi, mở miệng nói. “ Chào các vị, đã lâu không gặp”
“ Cô Rosmerta … cho em một ly bia bơ được rồi”
“ Có ngay em trai” bà Rosmerta cười nói.
“ Lâm, lại đây nhập bọn cùng bọn tôi cho vui” Ông Fudge nhìn Trần Lâm cười nói.
Trần Lâm gật đầu, biến ra một cái ghế rồi ngồi xuống. “ Gặp mọi người ở đây em rất vui, em cũng mới vừa về Hogwarts thôi”
“ Em đã tìm ra cách cứu chữa Ginny rồi chứ ? Cả nhà Weasley đang chờ tin em đó” cô McGonagall không giấu được kích động nói.
Giáo sư Flitwick nói xen vào. “Phải, phải … ngày ngày thấy con bé Ginny nằm đó, tôi thấy đau lòng quá Lâm à”
“ Để em nó thở cái đã chứ mấy người” Ông Fudge cười nói.
Bà Rosmerta lúc này đi đến. “ Bia bơ của em đây, Lâm … ly đặc biệt đó nha”
“ Cám ơn cô Rosmerta xinh đẹp” Trần Lâm cười nói, cầm lấy ly bia bơ uống một hơi cạn sạch.
Trần Lâm chùi mép, sau đó nhìn qua một lượt năm người đang chăm chú nhìn hắn, ôn tồn nói.
“ Cô McGonagall, con đã tìm ra cách cứu chữa cho cô bé Ginny … cô an tâm”