Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 50 - Cứu Tỉnh Ginny

“ Ha ha ha … ta biết lắm mà, Lâm đã nhận chuyện gì thì chỉ có thành công, từ đó tới giờ là vậy” Ông Fudge vỗ tay nhìn Trần Lâm nói.

“ Lâm, ta đã nghe cụ Dumbledore kể rất rõ những gì đã xảy ra, cậu có công tiêu diệt Tử Xà, tìm ra Phòng Chứa Bí Mật ẩn thế hàng trăm năm qua, giải cứu cô bé nhà Weasley … chúng ta đang làm thủ tục đề cử huân chương Merlin đệ tam đẳng cho cậu, chắc qua nghỉ lễ là có đó”

“ Cám ơn ngài Bộ Trưởng”

Trần Lâm mỉm cười gật đầu, thì ra tất cả mọi chuyện Dumbledore đều đổ lên đầu hắn. Nếu hắn không cứu được Ginny thì chắc không có vụ huân chương Merlin gì.

Ông Fudge cao hứng nói.

“ Lâm, cậu chắc có nghe vụ Sirius Black vượt ngục chứ … bây giờ có cậu ở Hogwarts ta rất an tâm, cậu là khắc tinh của tội phạm mà … Sirius Black gặp cậu bị tóm là cái chắc”

“ Đúng vậy, Trần Lâm giáo sư tài ba như vậy, tên khốn Sirius dám đến tức là tự tìm chết” Hagrid gật đầu tán thành.

Trần Lâm gật đầu cười cười không nói gì.

“ Ngài Bộ Trưởng, ngài có nghĩ tên Sirius vượt ngục để làm gì không ? Có khi nào hắn vượt ngục để hiệp lực với Kẻ mà ai cũng biết ?” bà Rosmerta lo lắng nói.

Ông Fudge hơi lảng tránh nói.

“Tôi dám nói đó là … kế hoạch sắp tới của hắn, Kẻ mà ai cũng biết đơn độc đã vô cùng nguy hiểm nếu hắn tập trung được tay chân nữa thì quả thật tôi không dám nghĩ nữa”

“ Ông Bộ Trưởng, không phải ông có dùng bữa với ngài Hiệu trưởng sao, chúng ta mau về thôi, Trần Lâm còn phải cứu tỉnh Ginny nữa” cô McGonagall gấp gáp nói.

“ Đúng … đúng, tôi quên” ông Fudge cười nói.

Năm người nhanh chóng rời đi quán Ba Cây Chổi Thần, trong đó có Trần Lâm.

Harry lúc này mới dám đứng dậy, trong đầu của hắn lúc này đang ầm ầm xoay chuyển bởi câu chuyện lúc nãy. Tại sao chưa từng một người nào nói với nó câu chuyện đó? Cụ Dumbledore, lão Hagrid, ông Weasley, ông Fudge… Tại sao trước đây không một người nào nói đến sự kiện ba má Harry chết vì bị một người bạn thân nhất phản bội?

“ Bồ ổn chứ Harry ?” Hermione lo lắng nhìn Harry đang thất thần nói.

Ron lúc này thì lại đang kích động, nó muốn chạy nhanh về báo cho má nó hay là giáo sư Trần Lâm đã trở về, còn có cách cứu em Ginny nữa.

“ Harry, cậu mau về bằng lối cũ đi … tớ và Hermione phải về gấp” Ron gấp.

Tin tức giáo sư Trần Lâm đã trở về phút chốc lan truyền khắp trường Hogwarts, từ làng Hogsmeade các học sinh nối đuôi nhau háo hức chạy về trường một cách nhanh nhất có thể.

Phòng y tế trường Hogwarts lúc này tập trung đầy đủ thành viên gia đình Weasley, các vị giáo sư, Bộ Trưởng Fudge và đông đảo học sinh quây quanh.

Harry cũng đã chạy về kịp, hắn đang đứng cùng Ron và Hermione, bên cạnh gia đình nhà Weasley. Cho dù bản thân đang rất nghi hoặc và đau đớn nhưng Harry vẫn cố kìm nén cảm xúc.

Đối diện Trần Lâm, giáo sư Dumbledore lên tiếng nói.

“ Lâm, cậu có yêu cầu gì trước khi thực hiện việc cứu chữa Ginny không ? Cần không gian yên tĩnh hoặc chuẩn bị gì khác ? …Ta sẽ đáp ứng ngay cho cậu”

Theo Dumbledore việc hồi hồn cho Ginny là một việc vô cùng phức tạp, nếu không cẩn thận sẽ gây ra hậu quả khôn lường, chính vì vậy nên lão mới nhắc nhở Trần Lâm.

Trần Lâm lắc đầu, trầm tĩnh nói. “Không cần, hiện tại em có thể làm ngay … mọi người cách xa giường của Ginny ra một chút”

Bà Weasley hít thở một cách khó khăn, nhìn Trần Lâm ngẹn ngào nói. “ Trần Lâm giáo sư, tất cả nhờ cậu … xin cậu cứu tỉnh con bé”

“ Má đừng khóc, Trần Lâm giáo sư sẽ thành công mà” Percy ôm hai vai của bà Weasley khuyên nhủ.

Không gian xung quang như trầm lại, mọi người nín thở chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra.

Trần Lâm chậm rãi bước đến giường Ginny, con bé vẫn yên tĩnh nằm đó như một thiên thần đang ngủ say, gương mặt xinh xắn hồng hào, mái tóc màu đỏ được chải một cách gọn gàng.

Trần Lâm nhẹ nhàng đưa bàn tay phải ra để lên đầu của Ginny.

Hình xăm màu cam trên bàn tay lóe lên chói mắt làm cho mọi người xung quanh phải nhắm mắt lại.

Ánh sáng vụt tắt, Trần Lâm lúc này cũng đã thu bàn tay lại.

Ginny vẫn nằm đó, nhưng bờ mi của cô bé bắt đầu run động, sau đó từ từ mở mắt ra.

Thấy mọi người đang tập trung nhìn mình, Ginny biểu hiện thập phần sợ hãi, nàng co người lại, nhưng dường như nhớ được bản thân đã làm điều gì đó sai trái lắm, nàng rối rít nói. “Con xin lỗi … con xin lỗi … con xin lỗi”

“ Đừng sợ … có má đây … Ginny, con gái tội nghiệp của mẹ, đừng sợ ” bà Weasley nhào tới, ôm lấy Ginny vào lòng, nước mắt ràn rụa.

Được bà Weasley ôm vào lòng, Ginny như trút được nổi uất ức, òa khóc nức nở. “Má, con xin lỗi”

Gia đình Weasley người nào cũng mỉm cười nhưng nước mắt chảy dài trên má, ngay cả Harry và Hermione mắt cũng đã đỏ hoe.

Dumbledore mỉm cười hiền từ nhìn Trần Lâm sau đó vị hiệu trưởng của trường Hogwarts bắt đầu vỗ tay.

Tiếp đó là một tràng pháo tay vang lên, đó là tiếng vỗ tay của tất cả những người đang đứng tại phòng y tế, ngay cả giáo sư Snape cũng không ngoại lệ.

“ Thật quá tuyệt vời, Lâm, ta không còn từ ngữ nào để diễn tả nữa … quá xuất sắc” giáo sư McGonagall mỉm cười nói.

Bộ Trưởng Fudge mỉm cười nhìn Trần Lâm nói. “ Một màn này chính là kinh điển của giới phù thủy, ta e rằng sẽ không thể nào quên được trong đời, Trần Lâm à … ta càng thấy tiếc nuối khi không giữ cậu ở Bộ Pháp Thuật được đó”

“ Bộ Trưởng nói quá rồi, là một giáo viên, giữ cho học sinh của mình được an toàn chính là phận sự của em” Trần Lâm khiêm tốn nói.

Thấy Ginny đã an tâm phần nào, bà Weasley quay sang nhìn Trần Lâm khẩn khoản nói.

“ Trần Lâm giáo sư, thành thật cảm ơn ngài, nếu không có ngài giúp … tôi cũng không biết Ginny khi nào mới tỉnh lại … cám ơn ngài”

“ Chị Molly đừng bận tâm, đây là việc ta nên làm mà” Trần Lâm mỉm cười nói.

“ Cám ơn giáo sư” mấy thành viên nhà Weasley vội xúm đến cảm ơn rối rít làm cho Trần Lâm không biết phải như thế nào.

“ Ginny, con còn nhớ gì trước đó không ?” bà Weasley vuốt tóc cô bé, dịu dàng nói.

Ginny rùng mình một cái, lắp bắp nói. “Cuốn nhật ký … cuốn nhật ký đó … hắn ta đã điều khiển con … bắt con làm những việc sai trái … con xin lỗi”

“ Con nói là cuốn nhật ký này phải không Ginny ?” Dumbledore lấy từ trong túi quyển nhật ký cũ kỹ đầy lỗ hổng màu đỏ máu.

Ginny thấy cuốn nhật ký thì sợ hãi vô cùng, nàng ôm lấy bà Weasley, quay đầu không dám nhìn.

“ Con … cô vô tình tìm thấy … cuốn nhật ký đó … khi con viết gì trên đó cũng … cũng được trả lời … nhưng càng lúc … nó càng bắt con làm những thứ sai trái … khi con phản kháng tìm cách bỏ đi cuốn nhật ký này … nó vẫn trở lại tìm con … con xin lỗi” Ginny ngập ngừng nói.

Bà Weasley nghiêm túc nói. “Ginny, không phải má đã dặn con là không được tin tưởng bất cứ vật phẩm ma pháp có linh trí nào sao ?”

“ Con xin lỗi má” Ginny yếu ớt nói.

Dumbledore lên tiếng. “Cũng không thể trách cô bé, Tom Riddle đã lợi dụng sự tò mò và ngây thơ của Ginny để dễ dàng thao túng … một học sinh năm nhất làm sao chống chọi lại được ý chí của Tom Riddle cơ chứ … Cũng may lần này có Trần Lâm giáo sư, nếu không hậu quả sẽ rất khôn lường.”

Mọi người lại nhìn về Trần Lâm, ánh mắt ai nấy cũng tràn đầy ngưỡng mộ.

Trần Lâm thấy vậy thì giả vờ ho một tiếng, sau đó nhìn cụ Dumbledore và Bộ Trưởng Fudge nghiêm túc nói.

“ Dumbledore giáo sư, ngài Bộ Trưởng”

Hai người nghe vậy thì nhìn Trần Lâm gật đầu cười.

“ Ta có việc muốn thưa với hai vị, liên quan đến Sirius Black” Trần Lâm ôn tồn nói.

Câu nói của Trần Lâm như quả bom nặng ký, làm cho tất cả mọi người không khỏi im lặng lắng nghe, đám học sinh thì hốt hoảng ra mặt, tim đập thình thịch.

“ Làm sao Lâm? Cậu phát hiện ra hắn à ?” Bộ Trưởng Fudge ngay lập tức vui mừng nói, lão đã quá mệt mỏi với vụ của Sirius Black mấy tháng nay.

Cụ Dumbedore trầm tĩnh nói. “Cậu nói xem, Lâm”

“ Nơi này cũng không tiện, chúng ta đi đến Đại Sảnh Đường đi” Trần Lâm nhìn quanh rồi nói.

“ Cũng tốt, nơi này cũng không tiện thật … để cho cô Ginny nghỉ ngơi nữa chứ” Bộ Trưởng Fudge gật đầu tán thành.

Bình Luận (0)
Comment