Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 51 - Bắt Giữ Peter Pettigrew

Trần Lâm hướng về phía Ron ý vị thâm trường nói.

“ Ron, trò mang con Scabbers đến gặp ta, ta chờ trò ở Đại Sảnh Đường … con Scabbers có giúp ích trong vụ Sirius Black”

“ Dạ sao ạ … giáo sư cần con Scabbers ạ” Ron giật mình nhìn Trần Lâm, ra vẻ ngạc nhiên vô cùng.

“ Đúng vậy … nhớ đừng để nó chạy thoát” Trần Lâm gật đầu nói sau đó xoay người đi đến Đại Sảnh Đường.

Chẳng mấy chốc, Ron đã chạy về ký túc xá, ôm con Scabbers đang say ngủ đi đến Đại sảnh đường, lúc này đã đông đảo học sinh và các giáo sư.

“ Ui đau … Scabbers” dường như cảm nhận được nguy hiểm, con Scabbers cắn tay Ron đến chảy máu sau đó tung người bỏ chạy.

Tuy nhiên, nó mới chạy được một chút thì thân thể của nó đã lơ lửng lên rồi bay về hướng Trần Lâm đang đứng.

“ Cạch”

Một cái lồng sắt lớn, với những mắt lưới nhỏ xíu không biết từ đâu xuất hiện, bao lấy con Scabbers lúc này đang ra sức giãy giụa.

Bị nhốt trong lồng, con Scabbers như bị điên loạn, chạy đông chạy tây tìm cách thoát ra, nhưng lồng sắt vừa dày vừa kiên cố làm sao dễ thoát ra được đây.

“ Trần Lâm giáo sư … thầy … thầy tính làm gì con Scabbers ?” Ron lo lắng nhìn Trần Lâm nói.

Trần Lâm mỉm cười nhìn Ron nói, “Ron à, đây không phải là một con chuột … đây là một Hóa Thú Sư, trò từ trước tới giờ giữ bên mình một Hóa Thú Sư mà không biết”

“ Thầy nói cái gì lạ vậy, đây là con chuột Scabbers của con … gia đình con đã nuôi nó mười mấy năm nay … thầy đừng làm hại nó” Ron lắc đầu nguầy nguậy nói.

Trần Lâm cười nói. “Làm gì có con chuột nào sống mười mấy năm … nói nhiều vô ích, trò xem đây”

Chỉ thấy hắn chỉ tay một cái, con Scabbers như bị đông cứng tại chỗ, rồi thân hình đen đủi của nó quằn quại một cách điên cuồng.

Một cảnh tượng kỳ dị diễn ra, đầu tiên, một cái đầu nhô lên từ nền sàn, rồi tay chân mọc ra, sau đó là một người đàn ông đứng lên tại nơi mà Scrabbers vừa rớt xuống, hắn khúm núm vặn vẹo hai tay.

Người đàn ông đó nhỏ thó, chỉ cao hơn Ron một chút xíu, mái tóc thưa thớt và rối nùi, ở đỉnh sọ có một mảng hói lớn. Làn da của hắn trông rất bẩn thỉu, màu sắc giống như bộ da của con Scrabbers, cái mũi nhọn cùng đôi mắt nhỏ mọng nước vẫn còn lưu giữ vài nét của con chuột đó. Hắn nhìn quanh tất cả mọi người, hơi thở gấp gáp như hụt hơi.

“ Peter …” nhìn thấy hình dáng của người đàn ông, giáo sư Lupin không khỏi giật mình hét lên.

Trần Lâm cười cười, hướng cụ Dumbledore và các vị giáo sư nói.

“ Các vị xem đây là ai ?”

“ Làm sao có thể ? đó là trò Peter Pettigrew” cô McGonagall thốt lên đầy ngạc nhiên.

Cụ Dumbledore vẫn trầm tĩnh như mọi khi, nói. “Đúng là Peter Pettigrew … hắn vẫn chưa chết”

“Peter Pettigrew, người đã bị Sirius Black làm cho nổ banh xác, chỉ còn lại mẫu ngón tay, làm sao y còn chưa chết ?” Bộ Trưởng Fudge cảm thấy đầu óc của mình hiện không đủ dùng, lão vuốt vuốt trán.

Mọi người có thể nhìn thấy mồ hôi rịn thành chuỗi hột trên khắp gương mặt xanh xao của Pettigrew. Hắn bắt đầu cất giọng the thé nói.

“ Thả tôi ra … bấy lâu nay tôi lẫn trốn Sirius Black … tôi sợ hắn giết tôi … tại sao lại nhốt tôi, thả tôi ra … Ron, cậu chủ hiền lành của tôi … nói với giáo sư Trần Lâm thả tôi ra đi cậu”

Ron run lẩy bẩy nhảy lùi lại, nhăn mặt nói. “vậy mà tôi đã để cho ông ngủ trên giường của tôi mấy năm nay”

“Peter Pettigrew, ngươi là tay sai của Kẻ mà ai cũng biết có phải không ?” Trần Lâm nhìn Peter Pettigrew, lớn tiếng nói làm cho mọi người xung quanh không khỏi giật mình.

Peter Pettigrew run lẩy bẩy, lắc đầu nguầy nguậy. “Không … không phải … tôi không phải là tay sai của Kẻ mà ai cũng biết”

“ Vậy ngươi giải thích như thế nào về ấn ký của Voldemort trên cánh tay ?” Trần Lâm nói, thanh âm vang vọng trong đại sảnh đường.

Peter Pettigrew sợ hãi tột độ, che che ấn ký đầu lâu trên cánh tay, khóc thút thít.

“ Không … là do hắn bắt tôi … hắn ép tôi … nếu tôi không gia nhập vào hắn … hắn sẽ giết chết tôi … tôi không có lựa chọn mà”

Lúc này mọi người tại Đại sảnh đường đều đã biết Peter Pettigrew chính là một Tử Thần Thực Tử.

“Peter Pettigrew, ngươi giết mười hai Muggle, tự cắt ngón tay, dàn dựng cảnh tượng bản thân đã nổ tan sát để lẩn trốn có phải không ?” Trần Lâm tiếp tục lớn tiếng hỏi.

Peter Pettigrew lại tiếp tục chối cãi.

“ Không … không có … tôi không có giết những Muggle đó … là do Sirius Black … hắn đã giết họ”

“ Giáo sư Snape, phiền anh chuẩn bị cho tôi hai phần nói thật dược tề” Trần Lâm bỗng hướng giáo sư Snape đưa ra đề nghị.

Các vị giáo sư và đám học sinh nghe vậy thì không khỏi rùng mình. Nói thật dược tề có thể làm một người phải nói ra toàn bộ bí mật của họ, rất không nhân đạo.

Giáo sư Snape biểu hiện do dự nhìn về phía Dumbledore, thấy Dumbledore gật đầu thì liền lặng lẽ rời đi.

“ Một người được tặng Huân Chương Merlin đệ nhất đẳng vậy mà là một Tử Thần Thực Tử … sau việc này ta sẽ đề đơn hủy bỏ Huân Chương Merlin đệ nhất đẳng của Peter Pettigrew” Bộ Trưởng Fudge ra vẻ tức giận nói.

Một lúc sau, giáo sư Snape mang theo hai lọ thuốc màu xanh lá cây đến Đại Sảnh Đường.

“ Phiền giáo sư Snape cho hắn uống hết một phần nói thật dược tề”

Trần Lâm vừa nói vừa mở cửa cái lồng sắt, Peter Pettigrew bị cố định cứng ngắt không thể cựa quậy.

Giáo sư Snape vốn có thù với bộ tứ đạo tặc, thản nhiên đổ hết một phần nói thật dược tề vào miệng Peter Pettigrew đến giọt cuối cùng.

Nói thật dược tề nhanh chóng phát huy tác dụng, cùng với những câu hỏi của Trần Lâm, Peter Pettigrew đã khai ra toàn bộ sự việc, từ việc được hai vợ chồng James Potters trao cho vị trí nhà thông qua Bùa Trung Tính, rồi y phản bội họ cho Voldemort, cho đến việc lừa Sirius Black vào bẫy, dàn dựng cảnh tượng bản thân đã chết sau khi giết chết 12 người Muggle, mười mấy năm qua hóa thân thành thú cưng của nhà Weasley.

“ Thật không thể ngờ hai vợ chồng James, Lily lại bị Peter Pettigrew hại chết … ta đã trách lầm Sirius Black” cụ Dumbledore lắc đầu cảm thán nói.

Bộ Trưởng Fudge lau mồ hôi trán, nhàn nhạt nói.

“ Vậy ra Sirius Black bị bắt oan vào nhà ngục Azkaban mười mấy năm qua, tại sao y không phản kháng chứ ? chết tiệt thật”

“ Có thể trò ấy thấy bản thân đã tin nhầm Peter Pettigrew, hại chết hai vợ chồng James” cô McGonagall ôm ngực lên tiếng nói.

Trần Lâm nghe vậy thì mỉm cười sau đó hô lớn.

“Kilghar”

Mọi người chưa kịp ngạc nhiên không hiểu Trần Lâm hét lớn làm gì thì một thân ảnh kỳ quái đã xuất hiện trước mặt.

Một con cú mèo màu đen đang quắp lấy một con chó cũng màu đen nhưng to như một con gấu, đặc biệt là con cú mèo bay rất nhanh, không có cảm giác một chút nào nặng nề.

Con cú mèo thả con chó đen xuống đại sảnh đường, sau đó bay đậu lên vai của Trần Lâm.

“ Giỏi lắm, Kilghar” Trần Lâm cười nói.

Con cú mèo gật gật đầu như nói việc nhỏ, không có việc gì.

Từ lúc ở làng Hogsmeade, Trần Lâm đã ra lệnh cho Kilghar đi tìm bắt Sirius Black, với khả năng của Kilghar, việc tìm bắt giữ lấy Sirius Black là cực kỳ đơn giản.

Mọi người bắt đầu chú ý con chó màu đen to như con gấu, đang nằm bất tỉnh trên sàn, đám học sinh tròn mắt nhìn nhau nghi hoặc, không biết Trần Lâm giáo sư bắt con chó này ra đây để làm chi.

Đúng lúc này, một con mèo lông đỏ không biết từ đâu chạy thẳng đến chỗ con chó đen đang nằm, cái mặt mẹt của con mèo ngửi ngửi như đánh hơi gì đó, tiếp đến lấy chân khều khều cái đầu của con chó, như đang giúp con chó tỉnh lại.

“ Con mèo này của ai đây ?” Trần Lâm cười cười nhìn đám học sinh nói.

“ Dạ của con, xin lỗi giáo sư”

Hermione lúng túng giơ tay lên rồi chạy nhanh đến chỗ con mèo lông đỏ. “Crookshanks, mày làm cái gì đó, đi mau”, cô nàng nhanh chóng bế Crookshanks ra khỏi con chó rồi chạy về chỗ Ron và Harry.

Đám học sinh thấy cảnh này thì phì cười, Malfoy và hai thằng Crabbe, Goyle cũng chế giễu Hermione mấy câu.

Trần Lâm vẫy nhẹ đũa phép, một cái lồng sắt lớn ngay lập tức xuất hiện từ không trung bao bọc lấy con chó đen đang nằm bất tỉnh.

“ Sao anh lại nhốt nó ?” giáo sư Lupin hớt hơ hớt hải chạy đến bên cái lồng, quay sang nhìn Trần Lâm chất vấn.

Bình Luận (0)
Comment