Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 58 - Hội Phượng Hoàng

Một vẻ thỏa mãn tàn bạo hiện ra trên gương mặt Voldemort, hắn đứng thẳng lưng lên, hất đầu ra sau, trừng mắt nhìn quanh khu nghĩ địa tối đen.

“Bao nhiêu kẻ có đủ can đảm trở lại sau khi cảm nhận được nó? Và bao nhiêu kẻ sẽ đủ ngu dại để mà tránh xa?” Hắn thì thầm, đôi mắt đỏ long lên quắc nhìn những vì sao.

Một lúc sau, giữa các ngôi mộ, đằng sau những cây thủy tùng, trong mọi góc tối, mười mấy pháp sư đang độn thổ hiện lên. Tất cả bọn chúng đều trùm đầu, đeo mặt nạ. Và từng đứa một, từng đứa một, chúng đi tới … cẩn thận, từ từ, như thể chúng vẫn không thể tin vào mắt mình.

Voldemort đứng trong yên lặng, chờ bọn chúng. Thế rồi một Tử thần Thực tử quỳ sụp xuống, bò về phía Voldemort , và hôn lên cái lai áo chùng đen của hắn. Gã Tử thần Thực tử làm nhảm:

“ Chủ nhân … chủ nhân…”

Bọn Tử thần Thực tử đằng sau gã cũng sụp xuống làm theo gã, mỗi tên đều lết đến bên Voldemort bằng đầu gối và hôn lên lai áo chùng của hắn, sau đó lùi ra và đứng dậy, hình thành một vòng tròn lặng lẽ quây chung quanh Voldemort.

Vào lúc này, trong văn phòng hiệu trưởng trường Hogwarts, giáo sư Dumbledore và giáo sư Snape đang nói chuyện với nhau.

“ Hiệu trưởng … hắn đã quay trở lại” giáo sư Snape vừa nói vừa xắn tay áo trái lên để lộ ra cái ấn ký hình đầu lâu đã chuyển sang màu đen.

“ Anh chắc chắn chứ Severus ?”

Snape gật đầu, vẻ mặt càng cay nghiệt hơn hẳn thường ngày.

Cụ Dumbledore gương mặt vẫn trầm tĩnh như nước, nhìn cái ấn ký đầu lâu trên cánh tay Snape, nói. “ Ta biết hắn sẽ quay trở lại nhưng không ngờ lại sớm như vậy”

“Anh Severus, anh biết công việc mà tôi phải giao anh. Nếu anh đã sẵn sàng … nếu anh đã chuẩn bị …”

“ Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho giờ phút này” Snape nói với vẻ mặt hơi nhợt nhạt hơn bình thường, nhưng đôi mắt đen lạnh lùng, lấp lánh một cách kỳ lạ.

Cụ Dumbledore nói:

“ Vậy anh phải cẩn thận, ta chúc anh may mắn”

Snape nhẹ gật đầu sau đó xoay người rời đi khỏi phòng hiệu trưởng.

Cụ Dumbledore trầm tư một hồi lâu nhìn quyển nhật ký Riddle trên bàn sau đó đi đến trước lò sưởi, quẳng vào đó một nắm bột Floo làm bùng lên ngọn lửa xanh lè.

Dumbledore ôn tồn nói.

“ Anh Sirius, anh có đó không ?”

Từ trong ngọn lửa xanh, một gương mặt người to lớn xuất hiện, đó là Sirius Black.

“ Tôi đây thưa giáo sư”

“ Anh Sirius, ta có việc muốn thông báo cho anh biết … chúa tể Hắc Ám đã trở lại”

“ Tin tức chính xác chứ thưa giáo sư, làm sao hắn có thể trở lại được chứ ?” Sirius kinh ngạc hỏi.

Dumbledore trầm tĩnh nói.

“ Tuyệt đối chính xác, Sirius, tôi cần anh hành động ngay tức thì. Anh phải đi báo động cho các phù thủy Remus Lupin, Arbella Figg, Mundungus Fletcher, vợ chồng Weasley, Alastor Moody, Kingsley Shacklebolt ... chúng ta sẽ hội họp trở lại, địa điểm là nhà của anh”

“ Tôi đã hiểu, tôi sẽ đi làm ngay … nhưng còn Harry, thằng bé liệu có an toàn không ?” Sirius lo lắng nói.

“ Anh yên tâm, Harry vẫn an toàn, hiện thằng bé đang ở nhà vợ chồng Weasley với Hermione và Ron” Dumbledore nói.

Sirius Black gật đầu nói.

“ Vậy tôi cũng yên tâm … thầy có tính báo chuyện Chúa tể Hắc Ám trở lại cho trường Hogwarts biết không ?”

Cụ Dumbledore lắc đầu.

“Ta không tính sẽ thông báo chuyện này … phía Bộ Pháp Thuật sẽ không dễ dàng tin tưởng, anh cũng biết ông Fudge rồi đấy, ông ta không muốn thời kỳ trị vì của mình gặp rắc rối chút nào đâu”

“ Thầy không nghĩ mời giáo sư Trần Lâm vào Hội Phượng Hoàng à ? Cậu ấy cũng khá … nếu có Trần Lâm hỗ trợ, tôi nghĩ cơ hội chúng ta đánh thắng chúa tể Hắc Ám sẽ cao hơn” Sirius thành thật nói.

Dumbledore lắc đầu, ôn tồn nói.

“ Ta hiểu anh biết ơn Trần Lâm vì anh ta đã giải oan cho anh và giúp Remus không còn nổi khổ biến thành người sói vào những đêm trăng nhưng mời anh ta vào Hội Phượng Hoàng không phải là ý hay Sirius … Trần Lâm rất bí ẩn, ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu được”

“ Vâng thưa giáo sư”

Vào tám giờ sáng, gia đình Weasley và nhóm Harry rốt cuộc đã về đến nhà.

Khi tất cả mọi người đã quây quần xúm quanh cái bàn ăn nhỏ xíu trong căn phòng bếp, thì Bill đưa cho ông Weasley một tờ báo. Ông Weasley liếc qua trang nhất trong khi Percy đọc ké qua vai ông. ông Weasley nói với giọng vui vẻ.

“ Ba biết mà, giáo sư Trần Lâm đã lên trang đầu … Bộ Pháp Thuật gặp phải tình huống vô cùng khó khăn nhưng may mắn Ngài Trần Lâm đã có mặt, Ngài tức thì giải quyết hết tất cả một trăm năm mươi ba tên Tử Thần Thực Tử, ngay cả tên Tử Thần Thực Tử Barty Crouch con gọi lên Dấu hiệu Hắc Ám cũng bị Ngài bắt giữ”

Ron vui vẻ nói.

“ Giáo sư quá dữ luôn … một người hạ một trăm năm mươi ba tên Tử Thần Thực Tử”

“ Ngài Trần Lâm được mời đến tọa trấn thì đâu có đơn giản, lũ Tử Thần Thực Tử ngu dốt không biết ngài mạnh như thế nào nên bị tóm hết là chuyện đương nhiên” Bill lên tiếng.

Fred cười khẩy nói.

“ Gia đình Malfoy vì biết Ngài Trần Lâm có mặt nên đâu dám hó hé gì đâu, lúc chạy ra cánh rừng, con thấy gia đình Malfoy cũng bỏ chạy, sắc mặt trắng bệch vì sợ luôn”

“ Chứ còn gì nữa, nếu không hai vợ chồng lão Lucius giờ này chắc bị tống vô ngục Azkaban giống như một trăm mấy chục tên Tử Thần Thực Tử đó rồi … mà nghĩ ra, gia đình Malfoy cũng chơi xấu, không nhắc nhở đám đồng bạn Tử Thần Thực Tử là có Ngài Trần Lâm nhìn chằm chằm … ha ha” George cười thích chí.

“Nhưng mụ Rita Skeeter này vẫn không bỏ qua cơ hội phê phán Bộ Pháp Thuật … cái gì mà ông Barty Crouch gây nên bê bối lớn nhất trong năm … ông Ludo Bagman quá cà lơ phất phơ không lo gì an ninh đại hội … Mụ này luôn kiếm chuyện với Bộ Pháp Thuật. Tuần rồi mụ viết là chúng ta đang lãng phí thì giờ lý sự cùn vụ độ dày đít vạc, trong khi lẽ ra chúng ta nên dẹp yên đám ma cà rồng … Làm như thể người ta đã không đặc biệt nhấn mạnh điều đó trong đoạn mười hai của bản Hướng dẫn về Đối xử Phi phù thủy …” Percy tức giận nói.

“ Thôi được rồi Percy, đừng nhắc đến Bộ mãi được không ?” Bill cười nói.

“Harry, tối qua tớ lo cho cậu quá chừng … tớ với Hermione bị ánh sáng xanh đó đánh trúng thì không thấy cậu đâu cả …” Ron nhìn Harry nói với vẻ còn rùng mình lo sợ.

Hermione gật đầu ôm ngực nói.

“ Phải đó Harry … lúc đó tớ tim đập bình bình … không thể nghĩ ra được gì luôn á … khinh khủng lắm”

“Tớ bị tên áo đen đó đánh ngất xỉu không biết gì luôn … cũng may giáo sư tới kịp cứu tớ” Harry thản nhiên nói như chuyện nó bị tấn công là một chuyện rất tầm thường, không đáng nhắc đến.

Bà Weasley nhào tới ôm lấy ba đứa, nghẹn ngào nói. “Mấy đứa à … các con may mắn dữ lắm đó biết không, Hermione và Ron, hai đứa con bị trúng là tử chú đó trời đất ơi … nếu không có vật phẩm hộ mạng của giáo sư Trần Lâm thì má không dám tưởng tượng nữa … ôi … gia đình chúng ta nợ giáo sư quá nhiều”

“ Thôi mà má … không phải bây giờ con không có bị gì sao” Ron lầm bầm nói, muốn thoát ra ôm ấp của bà Weasley.

Một tuần sau, mấy đứa nhà Weasley cùng với nhóm Harry lên tàu đến Hogwarts để đón năm học mới.

Buổi tựu trường là một buổi mưa gió bão bùng, khi đám Harry vào đến Đại Sảnh Đường thì đứa nào đứa nấy đã ướt sũng, bọn nhỏ nhanh chóng dùng đũa phép sấy khô quần áo rồi ngồi vào bàn từng nhà dự tiệc.

“ Nhanh lên dùm đi … mình đói đến nổi ăn nguyên con bằng mã cũng hết luôn” Ron cào nhào nói trong khi trông ngóng buổi phân loại tân học sinh bắt đầu.

Harry nhìn qua dãy bàn giáo viên phía trên, nó thấy ngồi đầu dãy là giáo sư Trần Lâm, giáo sư Trần Lâm vẫn cái kiểu cười cười, dường như không có cái gì có thể làm khó được giáo sư cả. Kế đó là giáo sư Flitwick nhỏ xíu lùn tịt, dạy môn Bùa chú, đang ngồi trên một đống nệm kê cao ngất, ngay bên cạnh là giáo sư Sprout, dạy môn Thảo dược học, bà đội một cái nón lệch trên mái tóc xám phất phơ. Giáo sư Sprout đang nói chuyện với giáo sư Sinistra của bộ môn Thiên văn học. Bên cạnh giáo sư Sinistra là gương mặt vàng bủng, mũi khoằm, tóc bóng nhẫy của bậc thầy độc dược là giáo sư Snape.

Kế bên thầy Snape là một cái ghế trống mà Harry đoán chắc là ghế của giáo sư McGonagall. Ngồi cạnh bên, ở vị trí ngay giữa bàn, là giáo sư Dumbledore, ngài hiệu trưởng, cụ có bộ râu và mái tóc bạc trắng, cụ mặc bộ áo chùng màu xanh lục có thêu nhiều trăng sao, cụ đang đăm đăm nhìn trên trần nhà qua đôi mắt kiếng hình nửa vầng trăng như thể đang minh tưởng.

Cánh cửa Đại sảnh đường bỗng mở toang mang theo hơi lạnh và nước mưa bay vào trong, Giáo sư McGonagall đang dẫn đầu một hàng dài các học sinh mới nhập trường đi tới phía đầu đại sảnh đường, những học sinh này đứa nào đứa nấy mặt mày non choẹt búng ra sữa, đang co ro dáo dác nhìn quanh.

Bình Luận (0)
Comment