Hàng loạt chùm sáng đánh về phía Trần Lâm, nhưng ngay lập tức một vòng sáng bao bọc lấy hắn cùng Harry lại.
“ Đồ ngu … là ta” Trần Lâm hét lên tạo thành một xung chấn động âm thanh cực mạnh làm cho đám người tiến tới phải ôm hai lỗ tai lùi lại.
“ Là … là … Ngài Trần Lâm”
Một người sải bước đi đến với vẻ mặt trắng bệch, đó chính là ông Barty Crouch. Tiếp theo đó đám người trong Bộ Pháp Thuật cũng đi đến, trong đó có ông Weasly và ông Amos.
Đám người chưa kịp nghi vấn thì Trần Lâm đã lên tiếng nói.
“ Thủ phạm tấn công Harry và gọi ra dấu hiệu Hắc Ám đã bị ta bắt lại, tên đó đang nằm ở đó … xử trí hắn thế nào ta giao cho các vị”
Theo hướng chỉ tay của Trần Lâm, đám đông phù thủy thấy một thân ảnh áo đen đang nằm sấp trên mặt đất, trên thân thể quấn chặt sợi dây kim loại sáng bóng thì thả lỏng không ít.
“ Vậy tốt quá, cám ơn Ngài Trần Lâm” một nữ phù thủy mặc một tấm áo khoác bằng len nhìn Trần Lâm cười lấy lòng.
Một nam phù thủy lên tiếng phụ họa.
“ Phải … phải … ban nãy ngài Trần Lâm đã bắt hết tất cả đám Tử Thần Thực Tử làm loạn”
“ Harry … con không sao chứ ?” Ông Weasley nhìn Harry lo lắng nói.
Harry lắc đầu nói. “ Dạ con không sao, nhờ Trần Lâm giáo sư đã cứu con”
Đám người của Bộ Pháp Thuật khi lật người tên áo đen lại thì ông Barty Crouch không khỏi giật bắn người, lão run rẩy nói.
“ Tại sao lại là mày ?”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, bởi ai cũng nhận ra, người mặc áo đen này chính là con trai của lão Crouch, Barty Crouch con. Người mà mấy năm trước được biết là đã chết trong nhà ngục Azkaban.
“ Ông Barty Crouch, ông phải giải thích chuyện này với Bộ ?” một nam phù thủy nhìn ông Barty Crouch tức giận nói.
Ông Barty Crouch lúc này đã thất thần, không có lời nào để nói, bởi người mặc áo đen này đúng là con trai được biết là đã chết của lão.
Trần Lâm nhìn qua ông Barty Crouch nhàn nhạt nói.
“ Ông Barty Crouch có dấu hiệu bị trúng lời nguyền độc đoán”
“ Cái gì ? Chuyện này …”
Đám phù thủy Bộ Pháp Thuật chưa kịp phản ứng thì đã thấy ông Barty Crouch nằm té trên mặt đất, đũa phép của lão không biết từ lúc nào đã nằm trong tay Trần Lâm.
“ Ngài Trần Lâm … chuyện này … ngài …” đám người lúc này mới nhận ra là Trần Lâm đã ra tay khống chế lão Barty Crouch.
“ Lão đã bị ta điểm huyệt, mang lão về Bộ thẩm vấn đi … chắc chắn sẽ tìm ra nhiều manh mối” Trần Lâm thản nhiên nói rồi đưa trả cây đũa phép của lão Barty Crouch cho một nam phù thủy.
Đám người Bộ Pháp Thuật nhìn nhau hỏi ý kiến, sau đó có người gật đầu nói.
“ Phải … phải … ngài Trần Lâm nói chẳng sai”
Hai người trong Bộ nhanh chóng dìu lấy ông Barty Crouch đứng dậy, rồi kè ở hai bên. Ông Crouch lúc này giống như người mất hồn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng không phản kháng.
“ Mọi việc đã được Trần Lâm giáo sư giải quyết xong, chúng ta quay về lều thôi” ông Weasley nhìn đám người nói, ông đang nóng lòng muốn biết đám trẻ nhà mình có an toàn hay không.
Nữ phù thủy mặc áo len gật đầu tán thành. “Đúng vậy, thủ phạm tất cả đều đã bị bắt … không một ai trốn thoát”
Khi đám người đi đến bìa rừng thì con đường bị nghẽn lại. Một đám đông khổng lồ những pháp sư và phù thủy trông hết sức hoảng hốt đang tụ tập ở đó, và khi họ thấy đám người Trần Lâm đi về phía họ, nhiều người nhào tới trước hỏi.
“ Chuyện gì xảy ra ở trong đó vậy ?”
“ Ai đã gọi nó lên vậy ?”
Lúc này, Trần Lâm tiến lên trước, nhìn qua một lượt mọi người, ôn tồn nói, thanh âm vang vọng.
“ Đám Tử Thần Thực Tử tất cả đã bị ta bắt lại, người gọi lên dấu hiệu đen cũng bị bắt … mọi người giờ đã an toàn, hãy quay trở về lều nghỉ ngơi … có ta Trần Lâm ở đây, không ai có thể làm hại đến các vị”
Đám đông nghe vậy thì vui mừng ra mặt, có người biết Trần Lâm thì hô lớn. “Hoan hô … Hoan hô … ngài Trần Lâm muôn năm … ngài Trần Lâm muôn năm”
Có người hô đầu tiên thì sẽ có người bắt chước hô theo, chẳng mấy chốc tiếng hò reo , tiếng đàn hát vang lên khắp nơi, không khí náo nhiệt của Cúp Quidditch Thế giới trở lại như cũ khi đám đông tràn trở về lều.
3 giờ sáng, nhà cũ Riddle, vùng Little Hangleton, Anh Quốc.
“Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ.”
“ Làm đi”
Giọng nói vang lên sắc lạnh.
Đuôi trùn sợ hãi nâng lên từ trong bọc vải một sinh vật kì dị, nó có hình thù một đứa con nít đang ngồi co ro, không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chân nó ốm yếu, và gương mặt nó bèn bẹt, giống đầu rắn, với hai con mắt đỏ rực.
Sinh vật đó có vẻ yếu ớt, cần được giúp đỡ, nó đưa hai cánh tay ốm yếu lên, vòng quanh cổ Đuôi Trùn. Và rồi Đuôi Trùn nhẹ nhàng thả cái sinh vật đó vô trong vạc lớn, một tiếng rít vang lên, và nó biến mất dưới mặt nước.
“Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con” Đuôi Trùn giọng run rẩy trong khi giơ cao đũa phép.
Cùng với lời khấn vái của Đuôi Trùn, một mảnh xương từ trong nấm mộ bên cạnh bay vèo vào trong cái vạc lớn, chất lỏng trong vạc bắt đầu sôi trào chuyển dần sang màu xanh chói lọi rợn người.
Và lúc này Đuôi Trùn đang rên rỉ khóc. Hắn rút từ trong áo choàng ra một con dao găn mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Hắn vừa nói vừa nức nở, nghẹn ngào:
“ Thịt… của kẻ bầy tôi … tự nguyện dâng cho … Chủ nhân… người sẽ hồi sinh” Hắn xòe bàn tay phải ra trước mặt. Tay trái của hắn nắm chặt con dao găm và vung lên.
Một bàn tay rơi tõm vào trong vạc, trong khi Đuôi Trùn thở hổn hển và rên rỉ vì đau đớn.
“ Máu kẻ thù … lấy bằng sức mạnh … mi sẽ … hồi sinh kẻ thù”
Đuôi trùn run rẩy dùng tay trái nắm một lọ máu nhỏ đổ vào cái vạc, chất lỏng bên trong vạc cấp tốc chuyển thành màu trắng đục.
Không chịu nổi nữa, Đuôi Trùn quỳ xuống bên cái vạc, rồi nằm vật ra một bên trên mặt đất, ôm cánh tay cụt đầm đìa máu chảy, rên rỉ và thổn thức.
Cái vạc lúc này bỗng sủi bọt và sôi lên, những tia sáng kim cương bắn ra theo đủ hướng, sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xung quanh trở nên đen thẫm.
Và rồi, bất thình lình, những tia lửa phát ra từ cái vạc lụi tắt. Thay vào đó, một luồng hơi trắng dầy đặc cuòn cuộn bốc lên từ cái vạc. Tiếp đó, một thân ảnh đàn ông, cao lớn, xương xẩu, từ trong cái vạc đang hiện dần lên.
Người đàn ông có làn da trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu, với hai con mắt bự, đỏ bầm và một cái mũi bèn bẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi.
Hắn chỉ ngoắc tay một cái, ngay lập tức một cái áo trùm đen bay đến trước mặt rồi trùm lên người gã. Hai bàn tay của hắn giống như những con nhện to bè nhợt nhạt, mấy ngón tay trắng bệch dài ngoằng đang xoa vuốt ngực, cánh tay và bộ mặt của hắn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, đồng tử giống như một khe hở, từa tựa mắt mèo, lóe sáng hơn trong bóng tối. Hắn giơ tay lên, thử co duỗi mấy ngón tay, vẻ mặt hắn hả hê sung sướng vô cùng.
Hắn không thèm chú ý một chút xíu nào tới Đuôi Trùn đang quằn quại chảy máu trên mặt đất, cũng không bận tâm đến con rắn bự đang trườn xung quanh. Hắn nhẹ nhàng luồn một bàn tay với những ngón dài dị thường đó vào sâu trong túi áo và rút ra một cây đũa phép. Hắn cũng vuốt ve cây đũa phép một cách dịu dàng, rồi giơ nó lên, chĩa nó vào Đuôi Trùn. Tên này chợt bị nhấc lên khỏi mặt đất và quăng vào tấm bia mộ.
“ Ha ha ha … Ta … Chúa Tể Voldemort đã quay trở lại” người đàn ông mặt rắn cất giọng the thé.
Bộ áo chùng của Đuôi Trùn giờ đây bê bết máu, vì hắn quấn cánh tay cụt vô trong đó. Hắn thổn thức uất nghẹn:
“Thưa ngài… Chủ nhân của tôi… Ngài đã hứa… Ngài đã hứa là…”
“ Giơ tay mi ra” Voldemort nhàn nhạt nói.
“Thưa Ngài, xin ngài… làm ơn…” Đuôi Trùn giơ cánh tay cụt đang chảy máu ra, nhưng Voldemort lại bật cười.
“ Tay kia”
Voldemort cúi xuống và kéo cánh tay trái của Đuôi Trùn ra; hắn vạch tay áo của tấm áo chùng Đuôi Trùn đang mặc lên quá cùi chỏ, nơi đó có một ấn ký hình cái đầu lâu có hình một con rắn thò ra từ hốc miệng. Voldemort xem xét dấu hiệu đó tỉ mỉ, bất kể đến tiếng khóc không thể kiềm chế được của Đuôi Trùn.
“ Nó đã trở lại. Tất cả bọn chúng sẽ nhận thấy nó… và bây giờ, chúng ta sẽ xem… bây giờ chúng ta sẽ biết…” Voldemort thì thào.
Hắn ấn ngón tay trỏ trắng nhách dài sọc lên cái dấu hiệu trên cánh tay của Đuôi Trùn và Đuôi Trùn thốt lên một tiếng tru thảm khốc. Voldemort rút ngón tay ra khỏi cái dấu hiệu trên cánh tay Đuôi Trùn, lúc này cái ấn ký đã hóa ra màu đen tuyền.