Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 6 - Gia Nhập Thanh Vân Môn

Tại đại điện Thanh Vân môn, Thông Thiên phong, thế giới Tru Tiên.

Đạo Huyền chân nhân nhìn xuống ba đứa hài tử đang đứng dưới điện hiền từ hỏi:

“ Các con có thể nói cho ta biết trong thôn đã xảy ra chuyện gì ? Làm sao mà các con có thể thoát nạn được”

Lâm Kinh Vũ nói: “ Khởi bẩm chân nhân, con cũng không biết chuyện gì xảy ra, con nhớ lúc tối còn ngủ trên giường nhưng khi tỉnh lại đã thấy cùng với tiểu Lâm và tiểu Phàm nằm ngoài cánh đồng. Tiểu Phàm gọi con và tiểu Lâm dậy, chúng con chạy về thôn thì thấy cảnh … cảnh … cảnh đó … con sợ quá nên đã ngất đi”.

Đạo Huyền chân nhân hướng Trương Tiểu Phàm: “ Con gọi bọn hắn dậy vậy con có biết chuyện gì xảy ra không ?”

Trương Tiểu Phàm lắc đầu ngây thơ nói: “ Thưa thần tiên gia gia, con cũng không biết làm sao đến chỗ đó, khi tỉnh lại đã thấy tiểu Lâm và Kinh Vũ nằm bên cạnh nên con bèn gọi bọn họ dậy”.

“ Còn con thì sao” Đạo Huyền hướng đứa bé tên còn lại hỏi.

“ Con cũng giống như Kinh Vũ, khi tỉnh lại đã thấy nằm ngoài cánh đồng, thưa chân nhân” tiểu Lâm lễ phép nói.

“ Vậy ba đứa con đều không biết chuyện gì xảy ra hết ?” Đạo Huyền vuốt râu nói.

Cả ba đứa đồng thanh hô “ Dạ vâng”

Đạo Huyền gọi Tống Đại Nhân và bảo y kể rõ sự tình, sau khi biết cả thôn đã chết hết, vì không chịu được kích động cả 3 đứa bé đã được Đạo Huyền dùng định thần châu cho ngủ thiếp đi.

Đạo Huyền cùng các thủ tọa các phong thảo luận chuyện an bài cho 3 đứa bé, họ quyết định thu bọn chúng làm đệ tử Thanh Vân môn. Sau một hồi tranh đoạt, Thương Tùng đạo nhân đã được Đạo Huyền cho phép thu Lâm Kinh Vũ làm đệ tử do tư chất cao nhất trong 3 đứa, còn Trần Lâm và Trương Tiểu Phàm do tư chất không cao nên không thủ tọa nào chịu nhận, đến cuối cùng Đạo Huyền yêu cầu Điền Bất Dịch thu hai đứa làm đệ tử với lý do môn hạ ít người, Điền Bất Dịch bất đắc dĩ phải thu nhận nhưng tỏ ra rất bất mãn.

Đến khi đã được Tống Đại Nhân đưa về Đại Trúc Phong Trương Tiểu Phàm vẫn còn chưa tỉnh lại còn Trần Lâm thì đã tỉnh từ bao giờ.

“ Tiểu Phàm, tỉnh lại đi” Trần Lâm vỗ vỗ gương mặt của Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm giật mình chồm dậy như vừa gặp một cơn ác mộng. Đúng lúc đó Tống Đại Nhân cũng vừa mở cửa bước vào.

“ Hai đệ đã tỉnh, thật là tốt quá”

“ Tống đại ca” Tiểu Lâm và tiểu Phàm cùng hô lên.

“ Hai đệ cũng đừng quá đau buồn, từ nay chúng ta đã là người một nhà”

“ Tại sao vậy ạ” Tiểu Phàm ngây thơ hỏi và quay sang nhìn tiểu Lâm.

“ Tiểu Phàm, sau này chúng ta gọi y là Tống sư huynh” Tiểu Lâm cười nói.

“ Đúng vậy, hai đệ chắc là đói rồi, hãy theo ta xuống nhà bếp” Tống Đại Nhân cười hiền lành.

Sau khi ăn cơm và giới thiệu thành viên sư huynh xong xuôi, Tống Đại Nhân đem cả hai đến Thủ Tĩnh Đường gặp sư phụ, sư nương.

“ Sư phụ, đệ tử dẫn hai vị sư đệ đến ra mắt” Tống Đại Nhân hướng Điền Bất Dịch và Tố Như thưa, hai người đang ngồi trên hai cỗ trường kỹ bày ở đại sảnh, năm tên đệ tử xếp hàng ngang đứng ở phía dưới.

Điền Bất Dịch ra vẻ không kiên nhẫn nói : “ Bắt đầu thôi”

“ Hai đệ mau quỳ xuống dập đầu bái sư” Tống Đại Nhân nghiêm trang nói.

Hai đứa vâng dạ quỳ xuống lạy trong khi Tiểu Lâm chị lạy chín cái rồi dừng lại thì Trương Tiểu Phàm cứ dập đầu ầm ầm xuống đất làm mọi người phì cười.

“ Thôi được rồi, hai con tuổi tác thế nào, tiểu Lâm con nói trước” Tô Như cười hiền từ nhìn hai đứa hỏi.

“ Thưa sư nương, con mười hai tuổi ạ” Trần Lâm nói.

“ Con mười một tuổi” Trương tiểu Phàm nói theo.

“ Vậy từ nay con là thất sư huynh của tiểu Phàm, còn con là bát sư đệ cũng là đệ tử nhỏ nhất” Tô Như hướng hai đứa nói.

“ Thôi được rồi, cứ như vậy đi, Đại Nhân! Con hãy giải thích môn quy và truyền thụ đạo pháp tu hành cho hai đứa” Điền Bất Dịch ra vẻ uể oải nói.

“ Mà thưa sư phụ, hai đệ còn nhỏ, con nghĩ...” Tống Đại Nhân tính nói gì đó thì bị Điền Bất Dịch cắt ngang.

“ Cứ thế mà làm”

Sau đó đi thẳng ra hậu đường không thèm quay đầu nhìn.

“ Cung tiễn sư phụ” chúng đệ tử cúi mình hô.

Điền Linh Nhi hí hửng chạy lên ngắm nghía hai vị sư đệ mới nhập môn. Tiểu Phàm bị nhìn đến nổi mặt đỏ bừng còn tiểu Lâm thì ngược lại nhìn Điền Linh Nhi và cười nói: “ Sư tỷ thật xinh đẹp”

Điền Linh Nhi bị nói khiến cho gương mặt nhỏ phút chốc đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi: “ Đệ nói có thật không ?”

“ Đệ nói đương nhiên là thật” tiểu Lâm vừa nói vừa cười duyên, không dấu vẻ anh tuấn.

“ Mẹ, thất sư đệ khi dễ con” Điền Linh Nhi mặt càng đỏ hơn nữa chạy lại Tô Như nói.

Tô Như cũng có vẻ ngạc nhiên nhìn thái độ của Điền Linh Nhi và Trần Lâm nên chỉ cười nói: “ Linh Nhi, đừng làm ồn nữa” rồi hướng sang chúng đệ tử làm động tác bẻ bẻ tay nói: “ Các con...”

Chưa nói xong thì Tống Đại Nhân đã xin phép mang tiểu Lâm, tiểu Phàm đi học tập môn quy và làm bài nhập môn rồi nhanh chóng rời đi, Điền Linh Nhi cũng cười cười đi theo sau.

Tống Đại Nhân mang hai đứa chạy thẳng ra hậu sơn, Điền Linh Nhi cưỡi Hổ Phách Chu Lăng ở phía sau cười nói: “ Hai đệ thấy ta có lợi hại không này”

“ Sư tỷ thật lợi hại, cưỡi dây vải đỏ mà cũng chạy nhanh thế” Trương tiểu Phàm ngây ngô nói.

“ Đồ ngốc” Điền Linh Nhi phì cười.

“ Đây là Hổ Phách Chu Lăng pháp bảo thành danh của sư mẫu, uy lực vô biên, Linh nhi được sư mẫu cưng chiều tặng cho pháp bảo này, mà đệ bảo là dây vải đỏ gì.” Tống Đại Nhân cười giải thích.

Trần Lâm ở bên cạnh thầm cười “ pháp bảo dạng này ăn nhằm gì”.

Đứa trẻ Trần Lâm này chính là Trần Lâm nhờ Găng Tay Vô Cực mà biến thành. Khi dịch chuyển đến Tru Tiên thế giới, Trần Lâm vì muốn gia nhập Thanh Vân Môn, trải qua nội dung cốt truyện nên đã dùng Viên đá thực tại và Viên đá thời gian biến bản thân thành đứa trẻ mười hai tuổi. Lại sử dụng Viên đá tâm trí thêm vào một số ký ức giả làm cho Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm xem hắn là bạn thân, lợi dụng lúc Phổ Trí tàn sát người dân trong thôn mà lẻn vào hiện trường và giả vờ bất tỉnh. Có thể nói lai lịch của hắn không ai có thể nghi ngờ được.

Còn về Găng Tay Vô Cực do quá bắt mắt nên hắn đã cất vào không gian giới chỉ đeo ở trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.

Sau khi hướng dẫn nội quy và bài tập nhập môn là chặt trúc thì Tống Đại Nhân dẫn hai đứa về dùng cơm tối với Điền Bất Dịch. Sau bữa cơm Tống Đại Nhân giới thiệu phòng cho từng đứa, phòng của Trần Lâm và tiểu Phàm ở kế bên nhau.

“ Tiểu Phàm, ngủ ngon. Nếu thấy sợ thì qua phòng ta ngủ nhé” Trần Lâm vỗ vai Trương Tiểu Phàm cười nói.

“ Thất sư huynh cũng ngủ ngon, không sao đệ ổn mà.” Trương Tiểu Phàm đáp.

Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm Điền Linh Nhi đã đến phòng của Trần Lâm và tiểu Phàm để bắt hai đứa đi chặt trúc. Đường ra khu rừng trúc ở hậu sơn cũng khá xa nên đi được một lúc Tiểu Phàm đã thấy mệt và từ từ bị bỏ phía sau.

“ Đệ thật là vô dụng, nhìn xem thất sư đệ kia kìa” Điền Linh Nhi quay lại nói với tiểu Phàm.

“ Thất sư huynh, huynh thật khỏe” Tiểu Phàm ngưỡng mộ nhìn Trần Lâm.

“ Sư tỷ, chúng ta cũng ngồi nghỉ một chút nhé” Trần Lâm hướng Điền Linh Nhi nói.

“ Thôi được, nghỉ tý đi” Điền Linh Nhi gật gật đầu.

Ba đứa trẻ ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, tiểu Phàm được Linh nhi giảng giải thêm một số sự việc của Thanh Vân môn. Nghỉ nghơi xong xuôi, ba đứa đi thẳng đến khu rừng trúc.

“ Hai đệ từ nay về sau cứ đền đây chặt trúc, trong 3 tháng, mỗi ngày 1 cây là được” Điền Linh Nhi chỉ những cây trúc to cỡ cổ tay, có sắc đen ở mỗi đốt.

Trần Lâm biết những cây trúc này không đơn giản, còn tiểu Phàm do xem thường nên đã chịu khổ.

Mấy cây trúc này đối với Trần Lâm không là gì cả nhưng để không bị nghi ngờ hắn ra vẻ cố gắng vài lần mới chặt được một cây. Tiểu Phàm thấy Trần Lâm chặt được trúc ngưỡng mộ không thôi nên càng cố gắng hơn.

Điền Linh Nhi sau khi quay lại thấy Trần Lâm chặt được 1 cây trúc cũng ngạc nhiên vô cùng, chính là nàng lần đầu tiên cũng không chặt được cơ mà.

Sau khi giúp tiểu Phàm làm xong bài tập, cả 3 ra về, trên đường về tiểu Phàm luôn miệng hỏi Trần Lâm cách chặt trúc khiến Trần Lâm cũng khâm phục sự kiên trì của tiểu Phàm.

Bình Luận (0)
Comment