Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 7 - Thần Quốc

Đến giờ cơm trưa, Điền Bất Dịch hỏi thăm bài tập của Trần Lâm và tiểu Phàm, Điền Linh Nhi ngồi bên kể rõ mọi chuyện, Điền Bất Dịch nghe con gái kể cũng bắt đầu nhìn Trần Lâm với ánh mắt khác.

Cơm trưa xong, Trần Lâm cùng Tiểu Phàm được Tống Đại Nhân truyền thụ khẩu quyết tầng thứ nhất Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Đây là phần Trần Lâm mong chờ nhất ngày hôm nay. Dựa vào khẩu quyết được truyền, hắn luyện qua một lần đã thành công, không hề gặp một chút khó khăn gì.

Vài ngày sau Trần Lâm tìm đến Tống Đại Nhân nói hắn đã luyện xong tầng thứ nhất và hỏi xin khẩu quyết tầng thứ hai và thứ ba. Ban đầu Tống Đại Nhân không tin nhưng sau khi thấy Trần Lâm diễn luyện một hồi thì tỏ ra vẻ không thể tin được.

Buổi cơm trưa hôm đó, Tống Đại Nhân vui mừng báo tin cho Điền Bất Dịch cùng Tô Như, Trần Lâm cũng diễn luyện cho họ xem qua, Điền Bất Dịch và Tô Như nhìn nhau cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

“ Lão thất làm tốt lắm, nhưng nên nhớ phải xây dựng nền tảng cho thật chắc chứ không được hấp tấp vội vàng, con biết chưa” Điền Bất Dịch hướng Trần Lâm nói.

“ Dạ con đã biết thưa sư phụ” Trần Lâm lễ phép nói.

Trần Lâm bắt đầu tu tập tầng thứ hai Thái cực Huyền thanh đạo, nhưng cũng như lần trước, hắn chỉ luyện một lần là thành công. Hắn thử tiếp tầng thứ ba, rốt cục cũng y như vậy, không hề gặp một chút khó khăn gì, hắn vậy là đã luyện xong tầng ba tiến vào tầng thứ tư Ngọc Thanh cảnh.

Trần Lâm không định cho mọi người biết mà đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nếu không hắn sẽ bị mọi người cho là yêu quái không phải con người mất.

Thế là thời gian thấm thoát trôi qua đã được một năm, Trần Lâm cũng đã dần quen với cảnh sinh hoạt ở đây. Hắn thấy cũng đã đến lúc ra ngoài tìm kiếm 5 quyển thiên thư để nâng cao khả năng cảm nhận pháp tắc của bản thân, đây cũng là nguyên nhân hắn đến thế giới này.

Trong lúc mọi người đang dùng cơm trưa, Trần Lâm nhìn Điền Bất Dịch và Tô Như nói:

“ Thưa sư phụ và sư mẫu, con xin phép được xuống núi để lịch duyệt và tìm kiếm pháp bảo ạ”

“ Con nói cái gì ? Muốn xuống núi tìm pháp bảo? Ý con là sao ?” Điền Bất Dịch vô cùng ngạc nhiên hỏi.

“ Tiểu Lâm, con đã luyện tới tầng mấy rồi” Tô Như nhanh trí hỏi.

“ Thưa sư phụ và sư mẫu, con đã luyện tới tầng thứ sáu Ngọc Thanh cảnh, vì vậy con muốn xin xuống núi để luyện chế pháp bảo thích hợp với mình” Trần Lâm ôn tồn nói.

“ Con đã luyện tới tầng sáu ? Không thể nào ? Con thử biểu diễn ta xem” Điền Bất Dịch vẫn còn chưa tin.

Trần Lâm vận pháp quyết, lập tức một hình ảnh thái cực to lớn xuất hiện và quay xung quanh hắn.

Điền Bất Dịch cùng Tô Như nhìn qua liền biết, hai người thầm hít một ngụm khí lạnh. Mới chỉ tu luyện một năm đã luyện tới tầng thứ sáu Ngọc Thanh cảnh, Thanh Vân Môn từ lúc lập phái tới nay chưa hề thấy qua, nếu nói không phải tuyệt thế thiên tài thì ai mà tin.

“ Tốt, tốt, quá tốt, đúng là Ngọc Thanh cảnh tầng sáu, con làm sao luyện được vậy tiểu Lâm” Điền Bất Dịch vui mừng reo lên.

Chúng đệ tử cùng Điền Linh Nhi đang ăn cơm cũng buông đũa xuống, miệng há hốc. Đùa gì thế, mới chỉ luyện một năm đã tới tầng thứ sáu Ngọc Thanh Cảnh, có chừa cho người ta sống nữa hay không, tất cả chúng đệ tử ở đây đều đã tu luyện mấy chục năm nhưng chỉ có Tống Đại Nhân là đạt tầng thứ năm Ngọc Thanh Cảnh, lão tứ Hà Đại Trí đạt tầng thứ tư, còn bốn người còn lại là lão nhị Ngô Đại Nghĩa, lão tam Trịnh Đại Lễ, lão ngũ Lữ Đại Tín, lão lục Đỗ Tất Thư đều đang mắc kẹt ở tầng ba. Ngay cả Điền Linh Nhi đã luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo từ lâu cũng chỉ đạt tầng thứ tư Ngọc Thanh Cảnh.

“ Dạ thưa sư phụ, sư mẫu, con chỉ dựa theo khẩu quyết truyền thụ mà tu luyện thẳng tới thôi ạ, trong quá trình tu luyện con cũng không gặp một trở ngại nào cả” Trần Lâm thật tình nói.

“ Con quả thật là một thiên tài rồi tiểu Lâm, không, phải nói là thiên tài nghìn năm có một của Thanh Vân Môn ta. Nếu cứ phát triển như vậy, có thể con sẽ bắt kịp Thanh Diệp Tổ sư cũng không biết chừng” Tô Như kích động nói.

“ Thất sư đệ, đệ thật lợi hại” Tống Đại Nhân vỗ vai Trần Lâm, vẻ mặt rất ảo não, mới năm ngoái hắn còn thao thao bất tuyệt hướng dẫn Trần Lâm thì nay cấp độ người ta đã vượt mặt hắn rồi.

“ Thất đệ, đệ quá khủng bố rồi” Đỗ Tất Thư cười nói.

“ Thất sư huynh, chúc mừng huynh” Trương Tiểu Phàm cưởi yếu ớt nói.

“ Cám ơn tiểu Phàm, đệ cũng cố gắng lên, huynh tin đệ sẽ thành công” Trần Lâm vỗ vai tiểu Phàm và an ủi hắn.

“ Tiểu Lâm, xem ra sau này Đại Trúc Phong có vươn mình hay không là nhờ con rồi” Điển Bất Dịch cười tươi hết cỡ.

“ Con làm cho sư phụ con cười không khép được mồm luôn rổi” Tô Như cười hóm hỉnh.

Điền Bất Dịch nghe nói vậy nhanh chóng lấy lại thái độ bình thường nói: “ một hồi con tới phòng ta, ta có một thanh pháp bảo cho con mang theo phòng thân. Nếu không kiếm được pháp bảo ưng ý thì dùng nó cũng được”.

“ Con cảm tạ sư phụ” Trần Lâm lễ phép nói.

Sau bữa cơm, Trần Lâm đến phòng Điền Bất Dịch.

“ Đây là Hoàng Viêm kiếm, đây là pháp bảo ta từng sử dụng khi còn trẻ, con nhận lấy, nhớ sử dụng cho tốt” Điển Bất Dịch quăng thanh kiếm cho Trần Lâm bắt.

“ Cám ơn sư phụ, con sẽ sử dụng tốt nó” Trần Lâm đáp.

“ Tốt, ngày mai con đi đi. Con còn nhỏ tuổi, chớ tranh cường háo thắng mà mang họa vô mình, Đại Trúc Phong còn cần con phát dương quang đại đó”

“ Con biết, thưa sư phụ”

Ngày hôm sau Trần Lâm rời Đại Trúc Phong, hằn cưỡi Hoảng Viêm kiếm bay thẳng một mạch đến Không Tang Sơn. Sau một hồi tìm kiếm, hắn đã tìm ra Vạn Bức Cổ Quật. Cái hang này khá rộng lớn, bên trong tối đen như mực, Trần Lâm không vào hang mà sử dụng Găng Tay Vô Cực dịch chuyển thẳng đến Tích Huyết Động phủ.

Vào trong động, Trần Lâm tìm thấy được hài cốt của Hắc Tâm Lão Nhân và quyển Thiên Thư thừ nhất được khắc trên vách động. Trần Lâm đọc qua một lẩn quyển thiên thư và bắt đầu cảm thụ. Thời gian thấm thoát trôi qua, mười tháng sau hắn từ từ mở mắt ra.

“ Thiên thư quả thật bất phàm, cảm ngộ pháp tắc của mình đã tăng lên nhiều, mới một quyển đã như vậy nếu đạt hết năm quyển, mình nghĩ sẽ có ích lợi không nhỏ” Trần Lâm âm thầm suy tính.

Trần Lâm vừa tính rời khỏi đây thì chợt nhớ tới gần đây còn có một nơi gọi là Tử Linh Uyên. Đối với người khác Tử Linh Uyên là một nơi có vô số vong hồn vô cùng đáng sợ thì đối với Trần Lâm nơi đó có khả năng sẽ cho thu hoạch không ngờ tới.

Hiểu biết về linh hồn pháp tắc của hắn hiện giờ có thể nói ít người sánh bằng, kết hợp với Viên đá linh hồn nữa thì Trần Lâm chính thức trở thành linh hồn Chưởng Khống Giả.

Trong tích tắc hắn đã đến Tử Linh Uyên, khi thấy hắn xuất hiện, các linh hồn bỗng trở nên bất động, vẻ mặt đang u oán, sợ hãi trở nên vô cùng kích động, dường như họ đoán được người vừa đến sẽ thay đổi được số phận của họ.

“ Các linh hồn tội nghiệp, không cần u buồn nữa, ta – Trần Lâm từ nay sẽ dẫn đắt các ngươi, hãy đến với thần quốc của ta các ngươi sẽ có cuộc sống mới” Trần Lâm vừa nói vừa tạo nên một thần quốc cho linh hồn, đây cũng là kỹ năng cao cấp nhất hắn học được từ Eywa.

Phải biết rằng một người thường không thể tạo được thần quốc mà chỉ có thần linh mới có khả năng tạo thần quốc cho riêng mình, Trần Lâm linh hồn tuy cường đại nhưng vẫn là người thường, hắn đã vận dụng Viên đá linh hồn để thay thế cho thần cách nên mới tạo được thần quốc như vậy.

Trong phút chốc thần quốc hắn tạo ra đã to lớn ngang ngửa một hành tinh, hàng tỷ linh hồn ồ ạt bay thẳng đến thần quốc hắn tạo ra, trong miệng như phát ra lời nói: “ Cảm tạ thần linh đã chỉ lối cho chúng tôi”.

Khi tất cả hàng tỷ linh hồn đã đến thần quốc của hắn, Trần Lâm bỗng cảm thấy linh hồn mình phát sinh biến hóa, từ sâu trong trung tâm linh hồn một mầm mống thần cách từ từ lớn dần lên cho đến khi trưởng thành cỡ nắm tay người lớn thì mới dừng lại, thần cách của hắn là một viên tinh thể có bảy màu sắc: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Bên ngoài thần cách của hắn bừng cháy lên một ngọn lửa màu xanh trông rất đẹp mắt.

Bình Luận (0)
Comment