Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 60 - Trường Beauxbatons Và Trường Dumstrang

Trần Lâm thấy vẻ sợ sệt trong ánh mắt của đám học sinh. Hắn nói tiếp.

“ Hậu quả của các lời nguyền này để lại trên nạn nhân của chúng là rất lớn, có thể khiến họ đánh mất bản thân hoặc thậm chí tước đi mạng sống của họ, chính vì lẽ đó nó là những Lời nguyền không thể tha thứ”

“ Các phép thuật Hắc ám này vi phạm nghiêm trọng đến quyền con người của một phù thủy cho nên với bất kì pháp sư nào sử dụng một trong ba lời nguyền này lên con người và có chứng cứ để lại thì sẽ được tặng ngay một vé đến thẳng nơi kinh hãi nhất của thế giới phù thủy – Ngục Azkaban”

“ Các trò biết đó, luật lệ là vậy nhưng có rất nhiều phù thủy Hắc Ám vẫn thường xuyên sử dụng ba lời nguyền này cho nạn nhân của chúng … mới đây thôi ở Cúp Quidditch Thế giới cũng vậy, rất nhiều tên đã sử dụng đó các em”

“ Làm sao thầy có thể bắt hết đám phù thủy Hắc Ám đó vậy thầy ?” một nữ học sinh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và mong chờ, cất tiếng nói.

Đám học sinh cũng nhao nhao. “Dạ tụi con cũng muốn biết”

Trần Lâm giơ tay lên nói.

“ Được rồi … cái mà tôi muốn dạy các trò trong năm học này chính là cách chống lại những lời nguyền Hắc Ám này để tự bảo vệ bản thân và cách khống chế những phù thủy Hắc Ám đó”

“ Tuyệt quá rồi” đám học sinh lại nhao nhao.

“ Cách nhanh nhất là luyện tập để chống lại nó, tập luyện càng siêng năng, tỷ lệ sống sót của các trò sẽ càng lớn”

“ Được rồi, các trò mang theo cặp sách đứng cả dậy” Trần Lâm lớn tiếng nói.

Đám học sinh đã có kinh nghiệm nên lập tức làm theo.

“ Chúng ta cần không gian rộng rãi hơn”

Trần Lâm vừa nói vừa phất tay một cái, hàng loạt bàn ghế ngay lập tức biến mất, phòng học lúc này trông vô cùng trống trải.

“ Các em tập trung lại một chỗ”

Trần Lâm lại búng tay một cái, từ trong không khí một cánh cửa màu đen bất thình lình xuất hiện tại trung tâm của phòng học, đám học sinh vô cùng ngạc nhiên nhìn cánh cửa màu đen này, không biết nó là thứ gì.

Thấy bọn trẻ nghi hoặc, Trần Lâm cười nói.

“ Đây là lối vào ảo cảnh không gian, khi các trò mở cửa bước vào sẽ lập tức thấy bản thân đang đứng trong một cánh rừng âm u đen tối, nơi đây sẽ có các phù thủy Hắc Ám săn lùng các trò, bọn chúng sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để tấn công các trò, kể cả ném vào các trò những lời nguyền không thể tha thứ … đương nhiên đều là ảo ảnh, các trò sẽ không có nguy hiểm gì”

Thấy có nhiều học sinh biểu lộ sợ hãi, Trần Lâm cười nói tiếp.

“ Khi các trò tiêu diệt hết bọn chúng, sẽ có một cánh cửa màu trắng xuất hiện để các trò thoát ra ngoài, nhưng nếu các trò bị trúng chiêu sẽ lập tức bị đánh văng ra khỏi ảo cảnh … cánh cửa này cũng chính là đề thi của năm nay, các trò phải tìm cách để thích nghi”

“ Đây là nhiệm vụ cá nhân không phải tập thể cho nên khi mở cửa đi vào các trò sẽ không thể thấy lẫn nhau … rồi, bây giờ bắt đầu thực hành luôn … các trò xếp thành hàng, lần lượt từng người bước vào … Harry, em dẫn đầu”

Trần Lâm vừa nói vừa mở cửa ra, một khoảng không tối đen xuất hiện làm cho đám học sinh không khỏi nuốt nước bọt.

Harry biết giáo sư sẽ không hại nó nên cắn răng từng bước đi vào khoảng không đen thui trước mặt, khi nó bước vào thì thân ảnh của nó ngay lập tức biến mất.

“ Rồi … người kế tiếp, nhanh lên” Trần Lâm giục.

Đám học sinh run run lần lượt nối đuôi nhau bước đi vào, chẳng mấy chốc tất cả đã đi vào bên trong ảo cảnh.

Khoảng mười phút sau, từ khoảng không tối đen, hàng loạt học sinh bị ném văng ra ngoài, trong đó có cả Harry.

“ Đáng sợ quá … tớ bị tên đeo mặt nạ đánh trúng ngay lưng, tớ cảm giác được”

“ Không thể tin được, ảo ảnh quá thật … tớ bị tên áo đen nguyền rủa bằng Độc Đoán chú … tớ biết”

“ Bọn chúng di chuyển quá nhanh … tớ bị bao vây rồi bị tên đó dùng Tử chú đánh văng ra ngoài, tớ còn nghe nó hô Aveda”

“ Đáng tiếc, tớ tung chú đánh văng một tên nhưng bị tên còn lại tập kích”

“ Nhiều lắm … quá đông tên mặc áo đen đeo mặt nạ, làm sao tiêu diệt hết được”

“ Chạy một hồi trong rừng, thế nào cũng bị bọn chúng tìm ra”

Đám học sinh bàn tán ầm ĩ, nhưng gương mặt đứa nào đứa nấy cũng tràn đầy kích động, giống như phát hiện ra tân đại lục.

“ Được rồi … các trò thấy thế nào ?” Trần Lâm lớn tiếng cắt ngang bọn trẻ.

“ Dạ rất vui ạ” cả đám đồng thanh cười nói.

Trần Lâm nhìn bọn trẻ một lượt rồi nghiêm túc nói. “ Rất vui hả ? … Kỳ thi cuối năm nếu không có trò nào vượt qua được cánh cửa này thì đều bị đánh rớt hết, ta không nói đùa đâu … hãy tận dụng thời gian này đi luyện tập đi, nếu cần ta hỗ trợ gì cứ nói”

“ Dạ giáo sư” Hermione nói mà trong lòng không khỏi lo lắng, nàng ban nãy trong ảo cảnh chưa kịp thấy rõ địch nhân thì đã bị đánh văng ra ngoài rồi, nếu không cẩn thận môn học này liền treo.

“ Rồi … lượt tiếp theo … luyện tập nhiều sẽ tạo cho các trò sự nhạy bén” Trần Lâm lại lớn tiếng nói.

Trong mấy giờ sau đó, bọn trẻ lần lượt đi vào rồi bị đánh văng ra ngoài cửa không biết bao nhiêu lần mà nói.

Thoắt cái đã đến cuối tháng mười, cả Hogwarts từ các vị giáo sư cho đến học sinh đều đang chạy đua để đón tiếp Trường Beauxbatons và trường Dumstrang đến Hogwarts.

Ngày hôm nay, đám học sinh được cho ra trước nửa giờ, ai nấy đều nhận được chỉ thị mặc chỉnh tề áo chùng rồi đứng xếp hàng ở Tiền sảnh.

Đúng sáu giờ, một cỗ xe ngựa khổng lồ được kéo bởi mười hai con ngựa bay to cỡ con voi cấp tốc bay vào Hogwarts theo hướng Đông Nam. Những cái vó ngựa, cái nào cái nấy bự hơn cái đĩa ăn, chạm mặt đất. Một giây sau đó, chiếc xe đáp xuống hẳn, nảy lên trên những cái bánh xe khổng lồ, trong khi mấy con ngựa bằng vàng lúc lắc những cái đầu to cồ và đảo những cặp mắt đỏ, to, dữ tợn.

Cửa xe mở ra, từ bên trong, một thằng bé mặc áo khoác xanh da trời từ trên xe nhảy xuống, nó lần tìm dưới sàn xe rồi mở ra một cái bậc tam cấp bằng vàng, sau đó lùi lại kính cẩn đứng chờ.

Từ bên trong xe, một người phụ nữ khổng lồ mặc sa tanh đen, mang giày cao gót cũng khổng lồ không kém bước xuống. Bà có khuôn mặt khá xinh đẹp, với làn da màu trái ô liu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót.

Cụ Dumbledore vỗ tay, sau đó là màn pháo tay của cả trường.

Người phụ nữ khổng lồ mỉm cười tiến về phía cụ Dumbledore, bà chìa ra một bàn tay dài và lấp lánh. Cụ Dumbledore hơi nghiêng mình hôn lên bàn tay sau đó cụ nói.

“ Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts”

“ Ông Dumbledore ông khỏe không ?” bà Maxime cười nói.

Cụ Dumbledore cười đáp lễ: “Rất khỏe thưa bà”

“Học trò của tôi” Bà Maxime phất tay ra sau, khoảng hai mươi mấy nam thanh nữ tú từ trên xe nhảy xuống đứng sau lưng bà.

“Ông Karkaroff chắc chưa tới hả ?” bà Maxime nhìn quanh cười nói, sau đó thấy thân ảnh của Trần Lâm thì không khỏi trở nên trịnh trọng.

Bà nhìn Trần Lâm sau đó chìa ra cánh tay dài, cười nói. “ Thật vinh hạnh khi được gặp Ngài Trần Lâm tại Hogwarts, đám học sinh của tôi rất ngưỡng mộ Ngài đấy”

“ Rất vui được gặp bà, Maxim phu nhân, nếu cần hỗ trợ gì cứ nói” Trần Lâm hôn nhẹ lên bàn tay bà Maxim, lễ độ nói, hắn để ý thấy đám nam thanh nữ tú sau lưng bà Maxim cũng đang nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.

Tiếp đó, bà Maxim liên tục cường điệu đám ngựa bay của bà khó chăm sóc cho đến khi được cụ Dumbledore cam đoan để cho lão Hagrid tận tình chiếu cố thì bà Maxim mới cùng đám học sinh tiến vào Đại Sảnh Đường.

Một lúc sau, từ phía hồ nước quanh Hogwarts, một chiếc thuyền buồm từ từ nổi lên và bắt đầu lướt vào bờ, một chiếc mỏ neo được quăng xuống, đoàn người trên tàu bắt đầu đổ bộ.

Một lão già tóc vàng gầy gầy cao cao, mặc áo lông dẫn đầu một đám nam thanh nữ tú cao lớn nhanh chóng tiến vào tiền sảnh.

“Dumbledore, khỏe không ông bạn già ?” lão già run lên chòm râu dê, duỗi hai tay hướng Dumbledore nhiệt tình chào hỏi.

Cụ Dumbledore bắt tay lão, cười nói. “Cám ơn giáo sư Karkaroff, tôi vẫn khỏe”

“ Hogwarts a, về lại trường xưa quả thật sung sướng” Lão già Karkaroff cảm khái nhìn một lượt trường Hogwarts, khi thấy thân ảnh Trần Lâm thì ánh mắt thoáng lên sợ hãi sau đó bình thường lại ngay. Lão vội tiến đến Trần Lâm đưa bàn tay ra cười nói.

“ Gặp Ngài Trần Lâm tại đây quả thật vinh dự … danh tiếng của Ngài Trần Lâm thời gian qua quả thật như sấm bên tai”

Trần Lâm thấy nụ cười của lão có vẻ giả tạo nhưng vẫn bắt tay nói. “Rất vui khi gặp giáo sư Kakaroff, có gì cần hỗ trợ cứ nói”

“Viktor … lại đây chào hỏi Ngài Trần Lâm đi con, thằng bé này rất ngưỡng mộ ngài đó” Lão Kakaroff cười cười.

Viktor Krum tiến đến, đó là một chàng trai mặc áo lông xám, dáng người cao lớn, nước da đen nhánh nhưng ánh mắt rất sáng, thấy Trần Lâm đang nhìn thì mỉm cười nói. “Con chào giáo sư Trần Lâm, ngài có thể cho con xin chữ ký được không ạ ?”

Bình Luận (0)
Comment