“ Còn một việc liên quan đến Harry … cho dù không biết nguyên nhân nhưng tôi nghĩ thằng bé mang trong thân thể một mảnh nhỏ linh hồn của Voldemort, cái này rất dễ bị Voldemort lợi dụng … thầy phải luôn trông chừng thằng bé khi tôi rời trường”
Dumbledore nghe vậy thì nhíu mày, gương mặt lộ vẻ lo lắng nói.
“ Anh Trần Lâm, lĩnh vực linh hồn anh am hiểu hơn tôi rất nhiều, nếu anh đã nói vậy thì Harry rất có thể … anh có cách nào giải quyết không ?”
Trần Lâm lắc đầu sau đó ra vẻ trầm tư nói.
“ Mảnh linh hồn của Voldemort không biết vì lý do gì có thể xâm nhập vào cơ thể thằng bé, chính vì vậy nên Harry mới có thể nói xà ngữ … mảnh linh hồn này đã ăn rất sâu vào trong linh hồn của Harry, nếu tùy ý lấy ra sẽ làm tổn thương linh hồn thằng bé, dẫn đến tử vong hoặc điên loạn”
“ Mở dây phải tìm người buộc dây … tôi nghĩ chỉ có Voldemort mới có thể tách mảnh linh hồn này ra khỏi cơ thể Harry, nhưng đây chỉ là trên mặt lý thuyết mà thôi”
Dumbledore thở dài, gương mặt trở nên buồn bã vô cùng.
“ Nếu cậu cũng không có cách thì đúng là vô phương … tội nghiệp thằng bé”
Thấy thái độ của Dumbledore xa xút nghiệm trọng Trần Lâm cũng không muốn nấn ná lâu trong phòng hiệu trưởng.
“ Nếu không có việc gì tôi xin cáo lui”
Dumbledore gượng cười nói.
“ Được rồi, cám ơn cậu rất nhiều”
Khi Trần Lâm đã ra khỏi phòng, Dumbledore đi đến bên bàn làm việc, mở ra hộc tủ, bên trong có một quyển nhật ký cũ kỹ bị thủng lỗ chỗ.
Cầm ra quyển nhật ký, Dumbledore ánh mắt trở nên băng lãnh vô cùng, nếu có Trần Lâm ở đây lúc này hắn đã nhận ra sát khí ngùn ngụt từ Dumbledore.
Dumbledore trầm ngâm hồi lâu, sau đó rút ra đũa phép, chỉ vào thái dương của mình, từ từ rút ra những dòng tư tưởng óng ánh sắc bạc, mỏng manh như sợi tơ.
Dumbledore thả những sợi tư tưởng này vào chậu tưởng ký, rồi tiếp tục trầm ngâm đứng đó.
Một lúc sau, Dumbledore mới tiến đến bên lò sưởi, nắm một nhúm bột Floo, quẳng vào lò sưởi, tức thì một đám lửa xanh bùng lên.
“ Alastor, anh có đó không ?”
Chẳng mấy chốc, ngọn lửa xanh ngưng tụ thành hình một cái đầu người, đó là Moody Mắt điên.
“ Ông tìm tôi có việc gì ông Dumbledore ?” giọng Moody gầm gừ vang lên.
Dumbledore cười nói.
“ Thật tình xin lỗi đã làm phiền anh trong khi anh đang nghỉ hưu, nhưng tôi muốn mời anh làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của Hogwarts sau khi anh Trần Lâm nhậm chức Bộ Trưởng”
“ Kêu tôi thay thế tên Trần Lâm đó hả ? … thôi cũng được, dạy dỗ đám nhóc tì cũng không đến nổi nào … nghỉ một chỗ cả năm tôi cũng thấy hơi nhàm” Moody gầm gừ nói.
“ Tôi cũng thật bất ngờ khi nhóc Trần Lâm lên làm Bộ Trưởng, thằng nhóc có tài đó nhưng làm Bộ Trưởng thì hơi quá … mấy tên bàn giấy trong Bộ đó không biết nghĩ cái gì nữa … một lũ rồ dại”
“ Nghe anh nói tôi cũng hiểu tại sao Bộ cho anh về hưu rồi đó anh Alastor” Dumbledore cười cười.
Moody mắt điên trề môi, con mắt phép quay mòng mòng.
“ Tôi có nghe thằng nhóc Sirius nói ông muốn họp hội lại hả ? … tôi không nghĩ lúc cuối đời còn có cơ hội chống lại Chúa Tể Hắc Ám đó … ha ha”
“ Phải … hắn đã trở lại và càng thêm lợi hại … khoảng thời gian sắp tới sẽ rất khó khăn đó, anh cũng phải cẩn thận” Dumbledore cười.
Moody quát. “Ông khỏi phải nhắc, ai không biết vô cái hội của ông là cầm chắc nguy hiểm tính mạng như chơi … nhắc tới Hội Phượng Hoàng tôi mới nhớ, ông vẫn tin tưởng thằng Fletcher hả? cái tên đó tôi thấy không vừa mắt, suốt ngày đi trộm cắp vặt”
“Tổ chức nào cũng có người này người kia mà anh Alastor, Mundungus Fletcher tôi thấy hắn cũng khá trung thành đó chứ” cụ Dumbledore cười cười.
Thời gian trôi nhanh, mới đó đã đến tuần lễ cuối cùng của tháng năm.
Ngày hôm nay, cả bốn Quán quân sẽ được ông Bagman thông báo về thể lệ thi đấu trận đấu thứ ba của Tam Pháp Thuật. Trong hai trận trước, Fleur đang tạm dẫn đầu với 90 điểm, Hary và Cedric tạm xếp thứ hai với 85 điểm, xếp thứ ba là Viktor Krum với 80 điểm.
“Em đoán coi bài thi sắp tới là gì? Fleur cứ nói hoài về những mê cung chứa đầy quái vật.” Cedric hào hứng nói chuyện với Harry khi hai đứa bước xuống mấy bậc thềm đá, ra ngoài trời đêm đầy mây.
Harry nói:
“ Vậy thì không khó, giáo sư Trần Lâm dạy cho chúng ta cách vượt mê cung suốt từ năm ngoái rồi”
“ Uhm, nếu đúng vậy thì hai chúng ta rất có lợi thế so với Fleur và Krum đó, bọn họ không có quen thuộc mê cung như chúng ta” Cedric cười nói.
Hai đứa đi xuống bãi cỏ tổi thui để đến sân vận động Quidditch, quẹo vô một chỗ trống giữa các khán đài, và đi ra sân cỏ.
“ Họ đã biến nó thành mê cung thật” Cedric trầm ngâm nói.
Sân banh Quidditch không còn phẳng lì mịn màng nữa. Trông nó bây giờ giống như có ai đã xây lên những bức tường thấp và dài khắp sân vận động, những bức tường chạy zích zắc mọi hướng và cắt nhau loạn xạ.
“ Hàng rào bằng bụi cây rậm rạp” Harry quan sát một lúc rồi nói.
“ Hai đứa lại đây”
Ông Ludo Bagman vẫy tay gọi, ông đang đứng giữa sân banh cùng Krum và Fleur . Harry và Cerdic vội kiếm đường đi tới chỗ ba người kia bằng cách trèo qua các bờ giậu.
Fleur tươi cười với Harry và Cedric khi hai đứa đi tới gần, Krum thì gương mặt vẫn lầm lì như mọi khi.
Ông Bagman cười nói với bốn đứa.
“ Các trò thấy sao ? Những hàng giậu này mọc tốt quá hả? Để chừng một tháng thì bảo đảm lão Hagrid sẽ khiến chúng mọc cao tới sáu thước chứ chẳng đùa.”
Phát giác vẻ mặt trầm ngâm của Cerdic và Harry, ông Bagman nhe răng cười nói.
“Đừng có lo … Cái sân vận động Quidditch của các trò sẽ trở lại bình thường ngay khi bài thi kết thúc. Giờ tôi cho các trò đoán thử coi chúng ta sẽ làm cái gì ở đây?”
“ Đương nhiên là mê cung rồi” Fleur cười nói.
Ông Bagman vỗ tay nói.
“ Xuất sắc trò Fleur … Bài thi thứ ba rất rõ ràng là một mê cung. Cúp Tam Pháp thuật sẽ được đặt ngay trung tâm mê cung … Quán quân nào chạm được vô cái cúp đầu tiên thì sẽ hưởng trọn số điểm. Đơn giản vậy đó”
“ Trong mê cung có thứ gì không ?” Krum lên tiếng.
Ông Bagman cười nói:
“ Tất nhiên sẽ có chướng ngại vật, ông Hagrid sẽ đặt vào đó một số thứ và một số bùa chú cần giải … các trò chỉ cần vượt qua chúng mà thôi, những quán quân đang dẫn đầu sẽ tiến vào mê cung đầu tiên sau đó lần lượt. Tất cả sẽ vào được hết, ngang nhau, nhưng điểm sổ thắng thua là dựa vào việc các trò vượt qua chướng ngại vật như thế nào. Ta nghĩ rất là hào hứng đó ha”
“ Rồi thể lệ thi đấu chỉ như vậy, các trò quay về lâu đài đi, trời lạnh rồi đó … À, tôi quên nói cho các trò biết, trận đấu thứ ba Tam Pháp Thuật sẽ được Ngài Tân Bộ Trưởng chủ trì đó, rất vinh dự đúng không ?”
Ngày hai mươi bốn tháng sáu rốt cục cũng đã đến, Harry ăn nốt bữa điểm tâm của nó trong Đại sảnh đường trống vắng. Nó nhìn thấy Fleur Delacour đứng dậy bên kia dãy bàn nhà Ravenclaw với nụ cười tươi rói và cùng với Cerdic đi ngang qua sảnh đường đến gian phòng bên hông rồi cùng nhau đi vào đó. Chỉ một lát sau là Krum niễng vai lừ đừ đến nhập bọn hai người kia.
Harry vẫn cứ ngồi tại chỗ. Nó thiệt tình không muốn đi vô căn phòng của phụ huynh các Quán Quân chút nào. Nó đâu có gia đình. Đằng nào thì cũng sẽ chẳng có người thân nào đến đây để xem nó liều mạng. Nhưng khi đứng lên, nghĩ là nó nên vô thư viện kiếm thêm tư liệu về các món bùa phép ma thuật, thì cánh cửa bên hông sảnh đường mở ra, và Cerdic thò đầu ra nói:
“ Harry nhanh lên, phụ huynh em đang chờ kìa”
Harry đứng dậy, bối rối không thể nào diễn tả được. Chẳng lẽ gia đình Dursley lại đến đây sao trời? Nó băng ngang qua sảnh đường mở cánh cửa phòng họp ra.
Bước vào phòng, Harry thấy Cerdic và ba má nó ngồi ngay bên trong cánh cửa. Viktor Krum thì ngồi ở góc đằng kia, trò chuyện với bà má tóc đen và ông cha bằng tiếng Bungary líu lo. Bên kia phòng là cô nàng Fleur đang liến thoắng kể chuyện bằng tiếng Pháp với ba mẹ của nàng. Em gái của Fleur, Gabrielle, đang đứng bên cạnh cầm tay bà má cũng tóc vàng y hệt như hai chị em.
Và rồi Harry thấy chú Sirius đang mỉm cười nhìn nó, chú nhìn đã có da có thịt hơn trước nhiều, đầu tóc chải gọn gàng trông rất phong độ.
“ Chú Sirius” Harry chạy tới ôm lấy chú Sirius, mắt nó đã chuyển sang đỏ hoe.
Chú Sirius ôm nó thật chặt.
“ Harry, chú xin lỗi … đến giờ chú mới được gặp con”
Rồi hai chú cháu ngồi nói với nhau đủ mọi chuyện từ trước đến giờ. Cho đến khi Hermione chạy vào nhắc Harry là đã đến giờ cuộc thi Tam Pháp Thuật diễn ra.