Sirius Black vỗ vai Harry nói.
“ Chúng ta đi thôi Harry, ta tin tưởng con sẽ giành chiến thắng, con có lòng dũng cảm của James, ta thấy điều đó”
“ Dạ” Harry gật đầu.
Khi Harry đi đến Đại Sảnh Đường thì nó thấy ba người Fleur, Cedric và Krum đang đứng chờ. Tất cả học sinh Gryffindor ngồi dọc dãy bàn đều vỗ tay hoan hô nó khi nó đi qua, trong đó có Ron và Hermione.
Khi cả bốn đứa bước xuống mấy bậc thềm đá, ông Bagman cười nói.
“ Theo yêu cầu của ông bà Delacour, bốn Quán quân sẽ chụp một tấm hình kỷ niệm trước trận đấu, ông bà Delacour sẽ trao tặng bốn Quán quân mỗi người một cái cúp bằng vàng để làm kỷ niệm … vàng thật đấy các trò, ta kiểm tra rồi”
Ông Bagman và bốn quán quân bước vào sân vận động, cái sân Quidditch bây giờ đã hoàn toàn không còn nhận ra được nữa. Những hàng giậu cao hơn sáu thước chạy suốt đường biên sân bóng. Ngay phía trước mắt họ là một khoảng trống: đó là lối vào mê lộ mêng mông. Hành lang đằng sau lối vào đó trông tăm tối âm u đến sởn tóc gáy.
Các khán đài bắt đầu đầy người, không khí tràn ngập tiếng trò chuyện háo hức và tiếng bước chân rần rần của hàng trăm học sinh đang dồn về các chỗ ngồi. Bầu trời bây giờ trông thăm thẳm và những ngôi sao đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện.
Cụ Dumbledore và Trần Lâm đang ngồi quan sát trên hàng ghế danh dự tít trên cao, bên cạnh còn có mấy thành viên cấp cao của Bộ Pháp Thuật như Rufus Scrimgeour, Dolores Jane Umbridge và một số Thần Sáng.
Vợ chồng Delacour, lão Hagrid, giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đang bước vào sân vận động, đến gần ông Bagman cùng các quán quân.
Harry để ý thấy ông Delacour đang mang theo bốn cái cúp bằng vàng sáng chói to cỡ bàn tay với vẻ mặt rất vui, bà Delacour thì trên tay cầm một cái máy ảnh pháp thuật trông rất hiện đại.
“ Các trò chụp hình nhanh lên rồi chúng ta còn thi đấu, các khán giả đang đợi … đầu tiên là trò Fleur đi” Ông Bagman giục.
Ông Delacour nhanh nhẹn lấy ra một cái cúp vàng rồi cười tươi đi đến chỗ cái bục Quán quân nơi Fleur đang đứng, ông trao cho Fleur cái cúp rồi Fleur cũng cười, bà Delacour ngắm kỹ càng sau đó bấm máy.
Kế tiếp là Cedric rồi tới lượt Harry.
Harry lúng túng bước lên bục Quán quân, mỉm cười khi ông Delacour trao cho nó cái cúp vàng, nhưng khi nó nắm lấy cái cúp, trời đất bỗng xoay chuyển, Harry cảm thấy một cơn thốc mạnh phía sau rốn. Chân nó bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Nó không thể buông tay khỏi cái Cúp.
Harry chợt thấy hai chân mình dội mạnh vào mặt đất, cái chân của nó khụy xuống và nó ngã nhào về phía trước, cái cúp vuột tay bay sang một bên.
Harry phát hiện nó đã hoàn toàn ra khỏi khuôn viên trường Hogwarts và chắc chắn đã đi đến nơi nào đó rất xa, bởi vì ngay cả những ngọn núi bao quanh lâu đài cũng không thấy đâu cả. Nó đang đứng trên một cánh đồng hoa hướng dương rộng mênh mông bát ngát, ở phía xa xa thấp thoáng mấy ngôi nhà gỗ.
“ Nơi đây là đâu ? … cái cúp là cái khóa cảng à ? …”
“ Reducto – Tiêu hủy” “ Bùm”
Harry chưa kịp phản ứng thì cái cúp bằng vàng đã bị đánh nát thành trăm mảnh, một cảm giác nguy cơ lan tràn khắp thân thể nó.
Harry hít sâu một hơi, sau đó nó lấy hết sức bình sinh bỏ chạy.
Nhưng chẳng mấy chốc, Harry đã thấy vô số pháp sư mặc áo trùm đen độn thổ hiện hình khắp xung quanh nó, dựa theo cách ăn mặc của những người này, nó biết nó đã bị bao vây bởi rất nhiều Tử Thần Thực Tử.
“ Ha ha ha … ha ha ha … ha ha ha …”
Những Tử Thần Thực Tử đứng thành một vòng tròn đen lớn, bao quanh lấy Harry, bọn họ cất lên những tràng cười điên dại.
“ Stupefy”
“ Stupefy”
“Stupefy”
Harry liên tục đánh ra những câu thần chú về phía đám Tử Thần Thực Tử nhưng những câu chú của nó đều bị bọn chúng đánh tan.
Đúng lúc này, một thân ảnh mặc áo trùm đen hiện hình trước mặt nó như quỷ mị, khi nó nhìn kỹ gương mặt của người đó, nó không khỏi rùng mình lùi lại. Đó là một người đàn ông với nước da trắng bệch, cái đầu trọc lóc có hai con mắt đỏ ké và một cái mũi bèn bẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi. Điều kinh hãi nhất là dưới chân hắn cuộn tròn một con rắn cực lớn, đang phun cái lưỡi phì phì về phía nó.
“ Harry Potter … đứa trẻ được chọn”
Người đàn ông thân ảnh như quỷ mị, từ từ tiến về phía Harry, Harry sợ hãi tính bỏ chạy, nhưng thân thể nó đã cứng ngắc, không thể di chuyển được.
Hắn ta lừ lừ bước tới đứng bên cạnh Harry, để cho mắt của những kẻ đứng thành vòng tròn đen có thể tập trung vào cả hai người. Con rắn lúc này đã cuộn tròn quanh người thằng bé.
Hắn cất lên giọng the thé.
“ Các người đều biết rằng người ta đã gọi thằng nhóc này là sự suy sụp của ta”
Đôi mắt đỏ ké của hắn nhìn chòng chọc Harry, và cái thẹo trên trán Harry buốt rát dữ dội đến nỗi Harry suýt bật ra tiếng kêu đau đớn.
“Tất cả các ngươi đều biết rằng, cái đêm mà ta mất đi quyền lực và thân xác của mình, là cái đêm ta định giết nó. Má của nó đã chết trong lúc cố gắng cứu mạng nó và không ngờ cái chết đó đã trở thành một sự bảo vệ mà ta thừa nhận là đã không lường trước được … ta đã không thể chạm vào thằng nhóc này”
Hắn giơ lên một trong những ngón tay dài sọc của hắn và chĩa nó đến gần sát mặt Harry .
“ Má nó đã để lại trong nó sự phù hộ do sự hy sinh của con mụ ấy … đó là một pháp thuật xưa. Lẽ ra ta phải nhớ đến điều đó. Nhưng mà ta đã ngốc đến nỗi coi thường nó … Tuy nhiên không sao. Bây giờ ta có thể đụng tới thằng bé được rồi”
Harry cảm thấy đầu ngón tay lạnh ngắt chạm vào đầu nó, và nó tưởng đầu nó nổ ra được vì đau đớn. Nhưng lúc này nó đã biết người đàn ông mặt rắn này là ai, hắn chính là người đã giết cả cha mẹ nó, chúa tể Voldemort.
Voldemort chậm rãi giơ cây đũa phép lên:
“Crucio”
Một cơn đau khủng khiếp vượt xa mọi cơn đau mà Harry đã từng trải qua, từng khúc xương của nó dường như đang bị nướng chảy trên lửa, đầu của nó chắc là đã nứt dọc theo vết thẹo, con mắt nó trợn trắng trợn tròn như điên trong sọ và nó chỉ muốn chết đi.
Voldemort cười khẩy nói:
“Các ngươi thấy đó, ta nghĩ không còn gì ngu hơn chuyện cho rằng thằng con nít này có thể mạnh hơn ta. Nhưng ta muốn rằng sẽ không còn ngộ nhận gì nữa trong đầu bất cứ ai. Harry Potter đã thoát khỏi tay ta do một may mắn tình cờ. Và giờ đây ta sẽ chứng minh sức mạnh của mình bằng cách giết nó. Ờ đây và bây giờ. Trước mặt tất cả các người, không có lão Dumbledore hay tên Trần Lâm giúp đỡ và cũng không có một người mẹ để chết vì nó. Ta sẽ cho nó một cơ hội. Nó sẽ được phép chiến đấu và các ngươi sẽ chẳng còn ngờ vực gì nữa chuyện giữa ta và nó ai mạnh hơn. Chờ một tí xíu nữa thôi. Nagini”
Voldemort thì thầm, con rắn trườn đi khỏi chỗ Harry, xuyên qua đám cỏ, đến chỗ bọn Tử thần Thực tử đứng xem.
Harry cảm thấy thân thể của nó đã có thể cử động, nó tính bỏ chạy, nhưng nhanh chóng nhận ra điều đó là không thể.
“ Mày đã được tên Trần Lâm dạy cách đấu tay đôi rồi phải không Harry Potter ?” Voldemort điềm nhiên nói với con mắt đỏ ké lóe lên.
“ Chúng ta chào nhau nào, Harry Potter”
Thấy Harry không có hành động gì, Voldemort gầm lên.
“ Tao bảo cúi chào”
Harry cảm thấy xương sống của nó như bị bẻ cong lại, thân thể nó chúi xuống, nó phải vất vả lắm mới có thể giữ cho cái đầu không chà sát trên đất.
“ Ha ha ha … các ngươi thấy đó … nó chẳng khác nào một con chó chờ giết thịt … ta lại bị đánh bại bởi nó sao ?” Voldemort cười lên khoái trá.
Đám đông Tử Thần Thực Tử cũng cười theo một cách đầy man rợ.
Nhưng gương mặt Voldemort trở nên âm trầm đầy tử khí khi hắn thấy Harry cố gắng đứng dậy.
Hắn chỉ đũa phép về phía Harry hô lớn. “Avada Kedavra”
“Expelliarmus” Harry cũng lấy hết can đảm, đánh ra đòn Giải giới mà nó quen thuộc nhất trong các cuộc đấu tay đôi ở câu lạc bộ.
Một luồng sáng xanh lè từ cây đũa phép của Voldemort phát ra đúng lúc một luồng sáng đỏ từ đầu cây đũa phép của Harry phóng tới, hai luồng sáng chạm vào nhau giữa không trung tạo ra một chùm sáng vàng chóe.
Tay cầm đũa của Harry và lẫn Voldemort đều run lên bần bật, chùm sáng vàng chói mắt đã kết nối hai cây đũa phép với nhau. Thân thể Harry và Voldemort từ từ lơ lửng trên không trung một cách cực kỳ quỷ dị.
Bọn Tử thần Thực tử thấy một màn này thì không khỏi hô hoán ầm ĩ, chúng đang hỏi Voldemort xem chúng phải làm gì, chúng co cụm lại với nhau, siết lại cái vòng tròn vây quanh Harry và Voldemort, con rắn đang trườn dưới chân chúng, một số Tử thần Thực tử đã rút đũa phép ra.
Chùm sáng vàng từ từ bung ra bao quanh hai người Harry và Voldemort tạo thành một cái lồng ánh sáng.