“ Các ngươi đừng làm gì hết trừ khi tao bảo” Voldemort gầm thét.
Voldemort cố gắng vung vẫy đũa phép với một ma lực cực mạnh nhưng đũa phép của hắn đã dính chặt vào chùm sáng vàng rồi.
Đũa phép của Voldemort bắt đầu run lên dữ dội làm cho hắn phải run sợ và từ đầu đũa phép, hàng loạt cái bóng trắng xám bay vụt ra.
Gương mặt của Voldemort bây giờ tím lại vì sợ hãi khi những oan hồn nạn nhân của hắn lượn lờ quanh hắn.
Đây chính là lúc mà Harry kinh hoàng sửng sốt đến nỗi có thể buông tay khỏi cây đũa phép, nhưng bản năng khiến nó vẫn nắm giữ thiệt chặt cây đũa.
“ Hãy nắm chặt đũa, con trai của mẹ”
Một thanh âm nghe xa xôi và âm vang mà Harry cảm thấy rất quen thuộc, đúng rồi, đó là tiếng nói của người phụ nữ mà nó luôn luôn thấy trong giấc mơ, người phụ nữ đã van xin tên Voldemort để tha chết cho nó, đó là mẹ của nó Lily Potter.
“ Mẹ ơi … Mẹ” Harry hét lên thổn thức
Cái bóng bằng khói sương của người phụ nữ trẻ tóc dài mỉm cười với Harry. Bà bước đến bên nó, rất gần, cúi xuống nhìn nó, và bà nói với nó cũng bằng giọng nói xa xăm như vọng lại từ một cõi nào đó, như giọng nói của những oan hồn khác, nhưng bà thủ thỉ với nó, để Voldemort không thể nghe được.
“ Khi nào sự kết nối bị đứt vỡ, mẹ và những người khác chỉ có thể nấn ná trong một khoảnh khắc mong manh mà thôi … nhưng mẹ và những người khác sẽ tranh thủ thì giờ cho con … con phải chạy tới chỗ con hạc giấy mà con đã đánh rơi ban nãy, cầm nó trên tay rồi con sẽ an toàn … con trai cưng của mẹ”
Harry nghẹn ngào nói. “ Dạ mẹ”
Cây đũa phép càng ngày càng run lên bần bật, Harry lúc này phải chiến đấu dữ dội để giữ vững cây đũa phép đang tuột dần ra khỏi những ngón tay nó.
Một cái bóng trắng như sương khói xuất hiện cạnh mẹ của Harry, đó là của một người đàn ông cao dong dỏng có mái tóc rối bù và đeo kính cận mà Harry nhận ra ngay là cha nó.
Giọng của ba nó vang lên: “ Ngay bây giờ, hãy sẵn sàng chạy, con nhé … Làm đi con trai, cha tự hào vì con”
Harry hét lên: “Dạ”
Nó nhấc cây đũa phép của nó lên bằng một cái giật mạnh hết sức lực và sợi ánh sáng vàng đứt đoạn, cái vòm ánh sáng vàng rực biến mất, nhưng những cái bóng sương khói của các nạn nhân của Voldemort vẫn chưa biến mất. Họ đang bao vây Voldemort, che chắn Harry khỏi tầm nhìn của hắn.
Harry chạy vội lại vị trí nó té nhào ban nãy, nó cuống quýt tìm kiếm vị trí nơi con hạc giấy nó đã đánh rơi. Nhưng nó chợt nhận ra nó có đũa phép trên tay.
“ Accio hạc giấy”
Một con hạc giấy nằm gọn trong bàn tay của Harry, đúng lúc một tia sáng đỏ rực đánh trúng giữa ngực của nó.
“ Bùm”
Thân ảnh Harry biến mất, ngay tại vị trí nó đứng, một con hạc giấy đang bốc cháy ngùn ngụt.
Đám Tử Thần Thực Tử giật mình hốt hoảng, ngay cả Voldemort cũng không khỏi bất ngờ.
Giọng của Lucius Malfoy vang lên. “ Nguy rồi, đó là hạc giấy thế thân, pháp thuật của tên Trần Lâm, vậy là hắn sắp đến … chúng ta mau rời khỏi nơi đây”
Nói vừa dứt lời, Lucius đã độn thổ đi mất, hắn đã được con trai của hắn kể khá rõ về thuật thế thân bằng hạc giấy này, nếu không thoát đi sớm sẽ không đi được nữa.
Một số tên Tử Thần Thực Tử cũng lựa chọn độn thổ đi mất nhưng vẫn có khá nhiều tên ngoan cố ở lại, bọn họ không dám chạy khi Chủ nhân của bọn chúng, Voldemort vẫn bình chân như vại.
Harry lại một lần nữa thấy trời đất xoay chuyển, nó cảm thấy mình té phịch xuống đất, mặt đập vô đám cỏ xanh mượt. Sự xúc động quá mạnh cùng việc kiệt sức đã khiến nó nằm xụi lơ trên mặt đất, cái thẹo của nó cứ đau nhức dữ dội trên trán.
Rồi một cơn mưa lũ âm thanh đổ ập xuống xung quanh, Harry thấy có một bàn tay chụp mạnh vào người, lật xốc nó dậy.
“ Trò không sao chứ Harry ?”
Harry nhận ra thanh âm quen thuộc này, là của thầy Trần Lâm, thầy cũng hỏi nó y như vậy khi nó bị bất tỉnh hồi hè vừa rồi. Nó mở mắt ra.
Nó nhìn lên bầu trời đầy sao, và thầy Trần Lâm cùng cụ Dumbledore đang ngồi cạnh nó. Những cái bóng đen của đám đông đang dồn lại xung quanh, càng lúc càng nhiều người hơn.
Nó đã trở lại vị trí chụp ảnh ban nãy, ngay trước cổng vào mê cung, giờ thì nó đã có thể nhìn thấy những khán đài nhô cao lên xung quanh.
Harry nắm lấy tay thầy Trần Lâm, thì thào nói.
“ Thầy … Hắn đã trở lại … Voldemort đã trở lại”
“ Thầy biết rồi, chính hạc giấy đã đưa con về đây … thầy đã định vị được vị trí của bọn chúng” Trần Lâm gật đầu, vỗ bàn tay của Harry nói.
Năm phút trước.
Harry vừa chạm vào cái cúp bằng vàng thì thân hình ngay lập tức biến mất.
“ Avada Kedavra” “ Avada Kedavra”
Ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng thì ông Monsieur Delacour và bà Apolline Delacour đã rút đũa phép, đánh ra hai luồng Tử Chú xanh lè về phía Cedric và Krum.
“ Bùm” “Bùm”
Thân ảnh hai Quán quân biến mất cùng với tiếng nổ, để lại vị trí của hai người là hai con hạc giấy đang bốc cháy.
“ Không” Fleur kinh hoảng hét lên khi thấy hành động của cha mẹ mình.
“ Tránh ra ”
Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick hét lớn, định chỉ đũa phép về phía hai vợ chồng Delacour thì nhận ra hai người họ đã bị hai sợi dây kim loại trói chặt cứng, nằm ngã sóng soài trên mặt đất.
Khi họ nhìn lại thì Trần Lâm và Dumbledore đã xuất hiện trước mặt.
“ Anh Lâm, cha mẹ em …” Fleur thấy Trần Lâm đến thì mếu máo nói.
Trần Lâm nắm hai tay Fleur để cho cô nàng bình tĩnh lại, hắn ôn tồn nói.
“ Cha mẹ em không sao, có người đã thi triển lời nguyền Độc Đoán lên họ”
“ Harry … Harry đã biến mất rồi” giáo sư McGonagall la lớn, mặt của bà đã trắng bệch.
Mọi người trên khán đài lúc này mới phát hiện ra vấn đề, tất cả ồ ạt chạy xuống sân vận động. Tiếng kinh hô, tiếng bàn tán bất giác bao trùm toàn bộ Hogwarts.
“ Tất cả bình tĩnh”
Cụ Dumbledore lớn tiếng hô, thanh âm vang vọng khắp cả sân trường.
Cụ nhìn về vị trí Harry biến mất, ôn tồn nói.
“ Harry đã biến mất cùng với cái khóa cảng của ông Delacour, có người đã lập ra kế hoạch muốn bắt đi thằng bé … đích đến của khóa cảng có thể ở bất cứ đâu, bây giờ chúng ta không thể làm gì cả”
“ Harry … Harry thế nào rồi giáo sư ?”
Sirius Black, gia đình Weasley và Hermione giờ này cũng đã chạy đến với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“ Harry đã bị bắt cóc bằng khóa cảng” cụ Dumbledore nhìn mấy người nói.
Sirius hấp tấp nói. “ Ai đã bắt nó ? Liệu có phải là chúa tể Hắc Ám không giáo sư ?”
Mọi người nghe Sirius nói vậy thì không khỏi run rẩy trong lòng, Harry mà lọt vào tay Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai Đấy thì làm sao toàn mạng.
Lúc này Trần Lâm đã xóa bỏ lời nguyền Độc Đoán cho hai vợ chồng Delacour, hai người tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch nhưng thần trí đã quay trở lại như cũ.
“ Papa, mama …” Fleur cùng với em gái Gabrielle ôm chầm lấy ông bà Delacour.
Cả nhà Delacour ôm nhau khóc.
“Gabrielle, Fleur … ba má xin lỗi hai con, suýt chút nữa ba má đã gây nguy hiểm cho hai đứa”
“ Papa và mama không bị chuyện gì là tốt rồi” Fleur nức nở.
“ Ông bà có thể cho chúng tôi biết ai đã thi triển lời nguyền Độc Đoán lên ông bà không ?”
Khi nghe Trần Lâm và Dumbledore dò hỏi, hai người rốt cục kể lại.
“ Người đã điều khiển hai vợ chồng tôi làm chuyện sai trái này chính là Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai Đấy … hai chúng tôi đang đi dùng bữa ở Paris thì bị bắt cóc, qua mấy lần di chuyển bằng khóa cảng, bọn chúng dẫn chúng tôi đến một ngôi nhà gỗ cũ kỹ sặc mùi ẩm mốc … tại đây, chúng tôi bị chúa tể Hắc Ám thi triển rất nhiều lần lời nguyền Độc Đoán … hắn ra lệnh cho tôi và vợ bắt cóc Harry Potter cho hắn và dùng Tử Chú giết chết những Quán Quân tham gia Tam Pháp Thuật … hai chúng tôi đã không thể phản kháng”